ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Cố Mỹ Tâm vội vàng nói: “Em cũng muốn đi chơi, anh Triệu, em có thể đi cùng bọn anh được không? Em có thể dẫn đường.”

“Không cần đâu. Có Cố Cửu là được rồi.” Triệu Húc Hàn lật đật từ chối khiến Kỷ Hi Nguyệt rất muốn cười, quả nhiên người đàn ông này chỉ chiều một mình cô.

Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy có một niềm tự hào nho nhỏ.

“Anh hai cũng đi sao? Vậy thì em càng phải đi. Anh, anh dẫn em theo nha, khó khăn lắm em mới xin giáo sư cho nghĩ để về chơi với bọn anh đấy.” Cố Mỹ Tâm lập tức níu lấy Cố Cửu.

“Mỹ Tâm, lâu lâu con mới về mà không ở nhà chơi với bố mẹ sao?” Mẹ Cố vội vã nói.

Cố Mỹ Tâm đáp: “Ở chứ, nhưng anh hai cũng khó khăn lắm mới về nhà, con cũng muốn đi chơi với anh hai. Anh, anh mang em theo nha.”

Cố Mỹ Tâm còn đánh mắt nhìn Triệu Húc Hàn.

Cố Cửu khó xử nhìn Triệu Húc Hàn, Triệu Húc  Hàn lại quay qua nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt nuốt nước miếng, trố mắt nhìn Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn nhướng mày nhìn cô. Kỷ Hi Nguyệt nhất thời bế tắc, người đàn ông này sao xấu tính thế không biết, lại quẳng vấn đề khó giải quyết này cho cô.

“Vậy, vậy đi chung đi. Dù sao cũng đi chơi mà.” Cuối cùng Kỷ Hi Nguyệt đành cười khan nói.

“Tuyệt vời. Anh Triệu, em nói anh biết nhé,  hồ Lộc ở thủ đô rất đẹp. Tháng Năm mà chèo thuyền du ngoạn ở đó là khoan khoái nhất. Sáng mai chúng ta xuất phát, sau đó buổi trưa có thể thưởng thức đồ ăn ngon ở tòa nhà bên ngoài.”

Ánh mắt của Cố Mỹ Tâm từ đầu đến cuối vẫn nhìn Triệu Húc Hàn, mặt mày rất hưng phấn, hoàn toàn coi Kỷ Hi Nguyệt như không tồn tại.

Cố Cửu gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó lại quay qua nhìn Triệu Húc Hàn. Hai người già nhà họ Cố cũng rất sầu não, cuối cùng mẹ Cố đành phải kéo Cố Mỹ Tâm vào phòng.

“Anh Hàn, Cố Mỹ Tâm thật sự rất thích anh đấy.” Kỷ Hi Nguyệt rót trà cho anh.

“Không phải việc của tôi.” Triệu Húc Hàn đáp.

“Phải có lí do chứ. Sự mê luyến của cô gái này hẳn sẽ rất phiền phức. Hạ Tâm Lan dầu gì cũng đã hai tám tuổi, có thể điềm tĩnh suy nghĩ, nhưng Cố Mỹ Tâm rất ngang bướng, e là rất khó giải quyết đấy.” Kỷ Hi Nguyệt cũng ngồi xuống.

“Ừm, vì là con gái của Cố gia, nên tôi cũng không tiện giải quyết. Chuyện này giao lại cho em xử lý vậy.” Triệu Húc Hàn liếc cô.

“Hả?! Tôi? Sao lại là tôi?” Kỷ Hi Nguyệt bất ổn.

“Thế tối nay về Cảng Thành nhé?” Triệu Húc Hàn nhướng mày.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức đầu hàng: “Đừng, khó khăn lắm mới qua đây, tôi nhất định phải đi chơi một chút mới quay về. Hay là thế này, anh đưa Cố Mỹ Tâm đi chơi riêng, còn tôi đi với Cố Cửu?”

Vừa nói dứt câu, mặt Triệu Húc Hàn đã tối sầm, nhiệt độ trong phòng cũng lập tức hạ xuống.

“Haha, tôi giỡn đấy. Được rồi được rồi, thì đi cùng nhau vậy. Tôi không tin Cố Mỹ Tâm có thể cướp người đàn ông của tôi!” Kỷ Hi Nguyêt đành phải liệu cơm gắp mắm.

Nếu không nói mấy lời như vậy, e là đại ma vương lại nổi điên.

Triệu Húc Hàn khá hài lòng với câu nói ‘người đàn ông của tôi’ của Kỷ Hi Nguyệt, nhiệt độ không khí cũng từ từ ấm áp  lại.

Đêm đó Triệu Húc Hàn ở chung phòng với Kỷ Hi Nguyệt. Chung quy cũng là quan hệ bạn trai  bạn gái nên Cố gia cũng không sắp xếp phòng khác cho anh.

Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên căng thẳng. Lần trước là cô mệt xỉu nên mới ngủ chung giường với  Triệu Húc Hàn thì không nói, còn bây giờ hai người huấn luyện xong rồi đi tắm, nếu ngủ cùng nhau nữa liệu có chuyện gì xảy ra không?

“Em ngủ trước đi. Tôi còn phải xử lý văn kiện.” Triệu Húc Hàn ngồi ở chiếc bàn duy nhất trong phòng mở máy tính của anh ra.

“Ồ, được.” Kỷ Hi Nguyệt đành leo lên giường đi ngủ. Cô nằm trong, để lại phần giường bên ngoài cho Triệu Húc Hàn.

Nhưng càng muốn bản thân nhanh chóng đi ngủ thì lại càng không ngủ được.

Trong lòng vừa tức vừa gấp, nội tâm cô vẫn còn lưu lại cảm giác sợ hãi sâu sắc về sự tàn bạo của Triệu Húc Hàn vào đêm đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi