ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi  Nguyệt chết lặng rồi bật cười: “Chuyện này sao tôi kiểm soát được, lỡ anh Hàn của cô thích dính lấy tôi thì sao?”

“Sẽ không đâu, tôi sẽ bám lấy anh ấy. Chỉ cần cô cố gắng cách xa anh Hàn một chút là được.” Cố Mỹ Tâm nhìn Kỷ Hi Nguyệt nói, trong ánh mắt đều là chỉ thị của một đại tiểu thư với osin.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai: “Ok, tôi sẽ cố gắng.”

Chín giờ sáng, Tiêu Ân lái một chiếc xe thương vụ, Vô Cốt ngồi ở vị trí phó lái, Cố Cửu và Cố Mỹ  Tâm ngồi ở hàng ghế giữa, Triệu Húc Hàn kéo Kỷ Hi Nguyệt ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Xe chạy hướng về hồ Lộc, suy cho cùng thì hồ Lộc cũng là thắng cảnh nổi tiếng ở thủ đô, Kỷ Hi Nguyệt nhất định muốn đến đó tham quan.

Trên xe Cố Mỹ Tâm rất nhiệt tình giới thiệu về vài điểm nổi bật của phong cảnh, quả nhiên là người bản xứ, giải thích rất cặn kẽ, bao  gồm cả câu chuyện lịch sử của hồ Lộc cũng kể rất chi tiết.

Sau khi xuống xe, Triệu Húc Hàn đeo kính đen và khẩu trang màu đen, đây là lần đầu tiên Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn xuất hiện ở nơi công cộng, không nghĩ anh lại che kín như một đại minh tinh như vậy, khiến cô muốn cười nhưng không dám cười.

Nhưng hình như Cố Cửu và Cố Mỹ Tâm rất quen với điều này.

“Anh hai, anh đến nói chuyện với Kỷ Hi Nguyệt đi.” Cố Mỹ Tâm len lén nói với Cố Cửu đang đứng bên bờ hồ ngắm cảnh.

“Mỹ Tâm, anh nghĩ em nên từ bỏ đi. Em với Triệu Húc Hàn không có khả năng đâu.” Anh ấy lập tức túm cánh tay cô ta nói.

“Aiya, rốt cuộc anh có phải là anh trai em không thế! Với lại, chẳng phải anh rất thích Kỷ Hi Nguyệt sao? Chưa kết hôn thì vẫn còn tự do, thích thì phải đi theo đuổi để giành lấy hạnh phúc của mình hiểu không? Em cảm thấy anh và Kỷ Hi Nguyệt rất hợp nhau đấy!” Cố Mỹ Tâm nói xong thì chạy tới sau lưng Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn.

Cô ta trực tiếp chen vào giữa đôi nam nữ đang nắm tay nhau, sau đó kéo cánh tay Triệu Húc Hàn cười nũng nịu nói: “Anh Triệu, để em dẫn anh đi xem di tích lịch sử nhé.” Nói xong thì  muốn lôi Triệu Húc Hàn đi.

Kết quả là kéo mấy cũng không di chuyển. Triệu Húc Hàn còn hất tay cô ta ra, làm cho Cố Mỹ Tâm đau đớn thét lên một tiếng.

“Mỹ Tâm, đi với anh trai cô đi, đừng để bị lạc. Tôi bận đi với bạn gái rồi.” Triệu Húc Hàn hờ hững nói với Cố Mỹ Tâm.

Kỷ Hi Nguyệt và Cố Cửu đứng lại nhìn bọn họ.

Thấy Triệu Húc Hàn tỏ vẻ thờ ơ thì hai người đều bẽ mặt giùm Cố Mỹ Tâm, chuyện này chẳng khác nào tát vào mặt.

“Anh Triệu, anh đã nói em cũng là em gái của anh mà, anh không muốn đi cùng với em gái sao? Bạn gái anh ở Cảng Thành ngày nào cũng gặp nhau rồi, nhưng hiếm khi mới tới thủ đô, chẳng lẽ không muốn ở riêng với em gái? Hay là anh vốn chỉ nói dối, lừa gạt bố mẹ em?”

Cố Mỹ Tâm mắt đỏ bừng, dáng vẻ sắp khóc đến nơi.

Triệu Húc Hàm lãnh đạm nhìn Cố Cửu.

Cố Cửu vội vàng bước lên: “Mỹ Tâm, em đừng trẻ con nữa, đã là người trưởng thành rồi sao còn cư xử như vậy. Anh Hàn của em cũng khó khăn lắm mới có thời gian rãnh ở với bạn gái, em đừng làm bóng đèn. Để anh hai đi xem di tích với em.”

Nói xong thì kéo Cố Mỹ Tâm đi.

“Em không muốn, em không muốn đi chung với anh. Các anh ghét bỏ em, còn nói  là anh của em. Các anh đều lừa gạt em!” Cố Mỹ Tâm bỗng nhiên bật khóc.

Kỷ Hi Nguyệt đỡ trán nhìn Triệu Húc Hàn. Sắc mặt của Triệu Húc Hàn lúc này rất khó coi.

“Vô Cốt, đưa Cố tiểu thư về nhà!” Triệu Húc Hàn thẳng thừng ra lệnh cho Vô Cốt ở phía sau.

Vô Cốt giật mình, cả người phút chốc bất ổn, cô ta còn đang muốn đi chơi.

Hiếm khi cậu chủ mới cho bọn họ đi chơi với nhau, còn là danh lam thắng cảnh của thủ đô. Cái cô Cố Mỹ Tâm này sao phiền phức thế không biết!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi