ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt nhìn một bên sườn mặt của Triệu Húc Hàn, khóe miệng cô bất giác câu lên một nụ cười ấm áp.

Tiêu Ân nghĩ bụng, cậu chủ à, cho anh sắm vai người tốt rồi đấy, có khen thưởng gì không đây?

“Anh Hàn, các anh massage chưa?” Kỷ Hi Nguyệt cảm giác trên người Triệu Húc Hàn không có hơi tắm, vì vậy cô nhích lại gần  như con chó con ngửi thử.

“Bẩn lắm, nên không có massage. Chỉ đợi em thôi.” Triệu Húc Hàn nghĩ bụng, tính ra cô gái này cũng rất cảnh giác.

“Nơi đó quả thực rất giống hắc điếm. Tiêu Ân, rốt cuộc làm sao anh kiếm được nơi này vậy?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thẳng Tiêu Ân,

Tiêu Ân cười gượng nói: “Tôi nào có biết. Trước đây có nghe nói tiệm massage ở thủ đô khá lộn xộn, nhưng không ngờ chúng ta lại xui xẻo đến vậy.”

Xe quay về khách sạn. Hai người tắm rửa xong thì dịch vụ giao đồ ăn của khách sạn cũng vừa lúc mang đến.

Cơm Tây tinh tế và rượu vang đỏ, Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy mà khẽ nhướng mày.

Nhưng Triệu Húc Hàn lại ngồi vào bàn làm việc và mở máy tính lên.

Cô thầm nghĩ, cái chức vụ chủ nhân của Triệu gia này thật sự không nên làm.

“Anh Hàn, anh làm nhiều việc như vậy có mệt không?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy ngay cả thời gian ngủ của anh cũng rất ít.

Triệu Húc Hàn không ngước đầu lên: “Quen rồi, em ăn trước đi. Tôi xem cái này chút đã.”

“Ồ.” Kỷ Hi Nguyệt qua bên đó ăn trước. Ăn được một lúc lâu rồi vẫn thấy Triệu Húc Hàn cau chặt mày, hình như anh đang gặp phải vấn đề khó giải quyết.

Sau đó anh gọi điện thoại.

“Cố Cửu, bên Mỹ xảy ra chuyện gì vậy?” Ngữ khí của Triệu Húc Hàn rất ảm đạm.

Kỷ Hi Nguyệt giật mình, chuyện này thì có liên quan gì tới Cố Cửu? Hai người chẳng lẽ có làm ăn gì bên Mỹ sao?

“Chiều mai xuất phát! Anh chuẩn bị đi! Không thể để lâu được.” Triệu Húc Hàn cúp máy.

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy Triệu Húc Hàn bây giờ hệt như một thanh kiếm sắc bén.

“Anh Hàn, xảy ra chuyện gì vậy? Ngày mai phải quay về sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Triệu Húc Hàn bước qua, ngồi xuống bàn ăn: “Bên Mỹ xảy ra chút chuyện, tôi với Cố Cửu phải qua bên đó gấp để giải quyết. Tôi sẽ kêu Tiêu Ân đưa em về, hay là em vẫn muốn ở lại đây chơi mấy ngày?”

“Đừng, để Tiêu Ân đi theo anh đi.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức lắc đầu, “Tôi có thể tự về được. Hay là thế này, để tôi tìm Tâm Lan đi chơi với tôi mấy ngày, sau đó tôi sẽ tự về Cảng Thành.”

Triệu Húc Hàn thấy khuôn mặt của cô rất nghiêm túc, anh gật đầu: “Cũng được. Tôi sẽ báo với Hạ Tâm Lan.”

Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười. Cô nghĩ Triệu Húc Hàn không thể không có vệ sĩ bên cạnh, huống hồ lại là nước ngoài. Còn cô về nhà chỉ có ba tiếng đồng hồ thôi.

Đột nhiên cô nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt rất khó coi.

Cô nhớ đến kiếp trước, lúc mà cô với Triệu Vân Sâm cãi nhau, bởi vì đêm đó Triệu Vân Sâm đã bị Triệu Húc Hàn đánh cho một trận nên không dám đi tìm cô nữa.

Về phần cô, sau thời gian bị nhốt trong phòng tối, mặc dù nhìn thấy Triệu Húc Hàn thì vô cùng hoảng sợ nhưng vẫn lén lút đi tìm Triệu Vân Sâm.

Có lần Triệu Vân Sâm kêu cô cút đi, cô lại lôi Triệu Húc Hàn ra, nói là sẽ kêu anh tới trị anh ta.

Triệu Vân Sâm vốn dĩ rất sợ Triệu Húc Hàn, nhưng lần đó lại nói: “Cô tìm đi. Chú Ba không có ở Cảng Thành đâu. Chú ấy bị thương ở bên Mỹ rồi, chắc một thời gian nữa mới quay về!”

Lúc đó Kỷ Hi Nguyệt rất kinh ngạc, nhưng không để tâm lắm.

Sau đó cô uống say khướt, rồi lại tự tìm đường chết, may có Lão Khôi đã xuất hiện kịp thời đến đưa cô về nhà.

Cho nên mặc dù Triệu Húc Hàn không có mặt, nhưng anh vẫn phái người âm thầm bảo vệ cô.

“Sao thế?” Triệu Húc Hàn thấy sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt không được tốt, thì không khỏi cau mày hỏi thăm.

“Anh Hàn, anh, anh nhất định phải đi Mỹ sao?” Kỷ Hi Nguyệt đang cố gắng nhớ lại, hình như là trong khoảng thời gian này, nhưng cũng không quá chính xác.

Suy cho cùng lịch sử đã bị cô thay đổi rất nhiều, lộ trình của Triệu Húc Hàn lần này cũng vì cô mà thay đổi không ít. Đi Mỹ là bất thình lình, lẽ nào lại trùng hợp như vậy?

Song nghĩ đến một số thứ cho dù cô đã thay đổi, nhưng nên xảy ra thì vẫn xảy ra, nên xuất hiện thì vẫn sẽ xuất hiện, khiến cô thực sự lo lắng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi