Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc, một mình ở khách sạn rồi để Hạ Tâm Lan chạy tới chạy lui cũng bất tiện, cô gật đầu nói: “Ở lại chỗ cô cũng được. Nhưng có thể ở lại chơi ba ngày hay không thì đợi tôi xin phép bố tôi đã.”
Kỳ thực Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn bốn ngày nghĩ phép. Bây giờ Cố Cửu và Triệu Húc Hàn đều không ở đây, còn một mình nên cô cũng muốn về nhà.
Nhưng hiện tại giữa cô và Hạ Tâm Lan không có Cố Cửu chắn giữa vẫn rất hòa hợp, cho nên cô cũng muốn ở lại chơi ba ngày.
Vả lại, cô rất tò mò về sân huấn luyện đặc biệt của Hạ Tâm Lan, bởi vì cô thực lòng cảm thấy võ nghệ của Hạ Tâm Lan rất lợi hại, còn dũng mãnh và nhanh nhẹn hơn cả đàn ông.
Điều này khẳng định là việc huấn luyện và các hạng mục có quan hệ mật thiết với nhau.
“Được, vậy trước tiên chuyển hành lý của cô về bên tôi đã.” Hạ Tâm Lan vui vẻ nói: “Gần chỗ làm việc của tôi luôn.”
“Tâm Lan, thực ra cô làm nghề gì vậy? Tôi vẫn chưa biết đấy.” Kỷ Hi Nguyệt quả thực chưa từng hỏi qua, chỉ biết cô là một quân nhân.
“Tôi là thành viên của đội lực lượng đặc nhiệm. Bình thường tôi không nói cho ai biết cả.” Hạ Tâm Lan nhướng mày nhìn cô.
“Mẹ kiếp, khủng khiếp vậy sao?” Kỷ Hi Nguyệt hết hồn.
“Có gì đâu mà khủng khiếp. Trong đội đặc nhiệm, tôi là thành viên tệ nhất. Vì có quan hệ với bố tôi nên tôi không được giao những nhiệm vụ nguy hiểm. Bây giờ tôi đang kháng nghị với bố, và bố tôi cũng đã đồng ý, nếu tôi có khả năng một mình đánh thắng được ba vị tiền bối, tôi có thể nhận nhiệm vụ nguy hiểm.”
Hạ Tâm Lan cười với Kỷ Hi Nguyệt, bởi vì có quen với Cố Cửu và Triệu Húc Hàn, hơn nữa Hạ Tâm Lan cũng thích cô gái vui tính Kỷ Hi Nguyệt này, nên đã không ngần ngại nói cho cô biết một số chuyện.
“Ba vị tiền bối đó đều là thành viên của đội đặc nhiệm sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Hạ Tâm Lan cười nói: “Đương nhiên. Nếu là người bình thường, đừng nói là ba người, có là mười người tôi cũng đánh được.”
Hạ Tâm Lan rất tự tin, nhưng đồng thời cũng làm cho Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy tự ti, nghĩ đến tối qua ở tiệm massage hắc điếm, ba người kia võ nghệ không giỏi lắm nhưng lại khiến cô sợ hãi. Quả thực cô vẫn còn yếu kém rất nhiều.
Nếu cô có thể mạnh như Hạ Tâm Lan, cho dù không thể bảo vệ được Triệu Húc Hàn, nhưng ít nhất sẽ không trở thành gánh nặng cho anh đúng không?
Kỷ Hi Nguyệt thầm thề, nhất định trong vòng một hai năm đổ lại, cô phải tăng cường huấn luyện để phát huy hết khả năng của mình.
Một lát sau, chiếc xe jeep quân dụng của Hạ Tâm Lan dừng lại bên ngoài một ngôi nhà ngói đỏ.
Kỷ Hi Nguyệt xuống xe, đưa mắt nhìn một dãy ngôi nhà ngói đỏ, xung quanh còn có cây xanh che phủ, môi trường rất trong lành.
“Căn đó là nhà của tôi.” Hạ Tâm Lan chỉ ngón tay về ngôi nhà đầu tiên bên đường, nói: “Một mình tôi sống ba lầu.”
Kỷ Hi Nguyệt trố mắt: “Cô sống một mình không cô đơn sao?”
“Có gì đâu mà cô đơn. Ngoài công việc ra, ngày nào tôi cũng phải huấn luyện, tới lúc mệt mỏi thì về lăn ra ngủ thôi.” Hạ Tâm Lan khẽ cười.
“Cô không có bạn bè gì sao?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò, người sôi nổi như cô ấy, chắc hẳn phải có rất nhiều bạn bè mới đúng chứ.
“Có vài người, nhưng đều đi du học ở nước ngoài. Sau khi tốt nghiệp xong thì họ được bố mẹ đưa sang bên đó. Tôi là người duy nhất không chịu rời đi.” Hạ Tâm Lan cười, “Bây giờ không có bạn bè là con gái, nhưng lại có rất nhiều anh em huynh đệ. Đằng kia đều là nhà của anh em chúng tôi.”
“Có thấy toà nhà màu trắng đằng kia không? Đó là nơi làm việc của tôi đấy.” Hạ Tâm Lan cười nói, “Nhưng cô tới trước cổng lớn, thì sẽ tưởng đó là công ty b*n n**c. Haha”
Kỷ Hi Nguyệt cười khan. Kiếp trước cô chưa từng tiếp xúc với mấy chuyện này. Xem ra những người bên cạnh đã thay đổi, từ trường phá vỡ nên những những thứ mà cô tiếp xúc và mức độ cũng thay đổi theo.
“Sao cô lại nói với tôi những chuyện này? Liệu tôi có bị bắt không?” Kỷ Hi Nguyệt làm động tác cứa cổ.