ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Ngô Phương Châu lắc đầu: “Vẫn chưa bắt được hung thủ, nhưng có vẻ rất khó. Manh mối Tôn Mai xem như bị chặt đứt, bên Úc tạm thời cũng không có manh mối nào hữu ích.”

“Bên đó sao có thể như thế. Một mạng người đấy. Người đã chết rồi thì phải cấp tốc tìm ra hung thủ mới đúng chứ.” Liễu Đông bất bình nói.

“Bên đó tất nhiên có truy bắt, nhưng bắt được hay không thì không biết được. Chúng tôi chỉ còn cách khai thác từ người đàn ông đã bắt được tối hôm qua.” Ngô Phương Châu nói.

“Người này tên là Dư Giang, ba mươi bâ tuổi, đến Cảng Thành từ mười năm trước. Trước đây anh ta làm đàn em giữ xe trong hộp đêm, dần dà dấn thân vào con đường xã hội đen, sau đó có chút tiếng tăm thì mở một công ty tài chính, chính là công ty cho vay nạn lãi đó.”

“Anh ta thừa nhận đã kêu người lái mô tô vào xe bus lấy cái túi đi, tiền công là năm trăm tệ, cho nên tên lái mô tô có lẽ không có liên quan gì khác tới vụ án này.”

“Dư Giang cũng thừa nhận là có người kêu anh ta tới lấy trộm túi xách của Trương Cầm, nhưng anh ta không khai là ai kêu anh ta đi lấy trộm, cũng không thừa nhận vụ tai nạn xe bus là có người làm. Anh ta rất kín miệng, nghe nói còn mời được luật sư hỗ trợ rất đắc lực, nên anh ta ngậm miệng rất chặt.” Ngô Phương Châu sầu não.

“Vậy Tần Hạo thì sao? Có nhắc tới Tần Hạo không?” Kỷ Hi Nguyệt sốt ruột nói.

“Không có, người này rất kín kẽ, tạm thời chưa nạy được miệng anh ta. Chiều nay chúng tôi sẽ đến bất động sản Kỷ Tinh tìm hiểu thêm tình hình, Tiểu Nguyệt, về vấn đề Tần Hạo mà cô đề cập, tôi đã cho điều tra qua. Anh ta hầu như không có điều gì khả nghi.” Ngô Phương Châu nói với Kỷ Hi Nguyệt.

“Anh Tiểu Ngô, người này chắc chắn là có vấn đề. Anh tin tôi đi, nhất định phải chú ý điều tra. Mặc dù chưa biết chuyện này có liên quan tới anh ta không, nhưng anh ta không phải là người tốt.”

Kỷ Hi Nguyệt không biết trong lòng có bao nhiêu chán nản, nhưng bây giờ không có bằng chứng, trước khi sự thật được phơi bày, quả thực rất khó giải quyết.

Nhưng cô không hy vọng tên súc sinh Tần Hạo này được nhởn nhơ sung sướng.

“Cô  yên tâm. Nếu anh ta thật sự phạm pháp, tôi nhất định sẽ bắt anh ta.” Ngô Phương Châu cảm thấy Vương Nguyệt rất để ý đến người tên Tần Hạo này. Nhưng qua điều tra của anh ấy thì người này thân thế thực sự trong sạch, cùng lắm là sinh ra trong một gia đình nghèo khó mà thôi.

Anh ta làm việc ở bất động sản Kỷ Tinh từ vị trí thấp nhất, năm năm sau mới leo lên được vị trí phó tổng như hiện tại, tiền lương tiền thưởng đều rất bình thường.

Vấn đề chỉ còn nằm ở sổ sách kế toán của Trương Cầm đang bị thất lạc, và không biết là có giả thiết khác không, vì trừ cái này ra thì thực sự không có khả năng nào nữa.

“Anh Tiểu Ngô, anh điều tra số điện thoại thử xem. Tần Hạo chắc hẳn sẽ liên lạc với Dư Giang qua điện thoại. Trước đây chắc chắn sẽ có giao dịch hoặc qua lại. Lần đó chính mắt tôi nhìn thấy hai người họ ăn cơm chung với nhau, những thứ này đều rất hoài nghi, chỉ là chưa tìm ra điểm đột phá thôi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Liễu Đông thầm kinh ngạc, cậu cảm thấy Vương Nguyệt thật sự có chút năng lực phá án.

“Được, chúng tôi sẽ cho điều tra những thứ này. Có tin tức gì sẽ báo lại vơi các cô.” Ngô Phương Châu cười nói.

Ba người Kỷ Hi Nguyệt trở về tay không, cô cảm thấy rất khó chịu, giống như đã bỏ sót điều gì đó.

Kiếp trước Tần Hạo ấp ủ tới năm năm sau mới ra tay, cho nên kiếp này cô không tin là không thể trừng trị anh ta trước lúc đó.

Hơn nữa kiếp trước có xảy ra vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn, có chuyện Tần Hạo đi tìm Trương Cầm, đi tìm Dư Giang, còn có cái chết của Tôn Mai, có đánh chết cô cũng không tin trong đâu không có sự nhúng tay  của Tần Hạo.

Chỉ là người đàn ông này quá xảo quyệt, ẩn nấp rất kỹ, nếu không cô cũng không đến nỗi bị anh ta và Đường Tuyết Mai kết hợp lại lừa gạt  lâu như vậy.

Cho dù kiếp trước cô ngu ngốc, nhưng bố cô phát giác được lại không điều tra cũng không nói ra, còn bị hại chết. Kiếp  này sao cô có thể cam tâm nhìn loại súc sinh này ung dung tự tại được chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi