ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyêt và Trần Manh Manh trò chuyện vui vẻ khoảng một tiếng đồng hồ, sau đó Trần Manh Manh cầm quà mà Kỷ Hi Nguyệt mua ở thủ đô về công ty.

Thím Lý thấy tinh thần Kỷ Hi Nguyệt tươi tỉnh thì bảo cô đứng dậy cử động cho thoải mái.

Một chốc sau tiếng gõ cửa lại vang lên, là nhà hàng Hoàng Gia Tân Nguyệt mang các loại điểm tâm đến.

“Tiểu thư, đây là những món mà cậu chủ đã đặc biệt căn dặn nhà bếp bên đó làm cho cô, sợ cô bị bệnh bị lạt miệng.” Thím Lý nghĩ bụng cậu chủ chắc hẳn rất thích Kỷ Hi Nguyệt, nếu không đang ở nước Mỹ xa xôi lại quan tâm cô như vậy.

Bạn trai nhà ai mà tuyệt vời vậy chứ?

Kỷ Hi Nguyệt nhìn một bàn thức ăn tinh xảo, khóe miệng khẽ cong lên nụ cười, trong lòng cũng chan chứa ấm áp.

Cuối cùng cô cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn.

“Cám ơn anh Hàn. Anh thật sự rất tuyệt vời. Tặng cho anh một nụ hôn!” Sau đó tự sướng một bức ảnh cô chu môi hôn lên màn hình để làm biểu tượng cảm xúc và gửi qua.

Triệu Húc Hàn bên kia đang nằm trên giường bệnh kế bên Cố Cửu.

Nhận được tin nhắn anh mở ra xem. Vừa nhìn thấy bức ảnh của Kỷ Hi Nguyệt thì khóe miệng khẽ run rẩy, sau đó mỉm cười.

“Hàn thiếu, nhận được cái gì mà vui vẻ vậy? Là Tiểu Nguyệt chứ gì?” Cố Cửu thấy nụ cười của bạn tốt Triệu Húc Hàn thì rất tò mò.

Triệu Húc Hàn lập tức nghiêm mặt, sau đó nói: “Ngủ đi.”

“Xía, Tiểu Nguyệt chắc luôn. Bây giờ tôi đáng thương như vậy mà cậu đành lòng nào không san sẻ niềm vui với tôi sao?” Cố Cửu than khóc.

Triệu Húc Hàn nhớ đến thời điểm tên này gặp nguy hiểm. Đột nhiên anh ấy xông vào cứu anh, kết quả là đạn bay tứ tung, va đập vào tường rồi bật ngược trở lại trúng vào cánh tay trái của anh ấy, lúc đó  tim anh cũng gần như ngừng đập.

Thực tế, bởi vì đã được Kỷ Hi Nguyệt cảnh cáo trước, nên mọi người đều có mặc áo chống đạn, vả lại anh vẫn luôn giữ cảnh giác cao độ, cho dù Cố Cửu không xông lên thì anh cũng không xảy ra chuyện gì.

Nhưng khổ cái là Cố Cửu không biết, gặp võ nghệ của anh ấy lại tệ, kết quả sau cuộc đấu súng thì chỉ có mình Cố Cửu bị thương.

Nhưng cho dù thế nào thì người anh em này đã lấy thân cứu anh, anh thực sự rất cảm động.

Nghĩ đến đây, anh lấy điện thoại ra, cho anh ấy nghía qua bức ảnh Kỷ Hi Nguyệt tự sướng chu môi hôn.

“Wow wow, tôi chưa nhìn rõ mà!” Cố Cửu vội gọi với.

Người phụ nữ trong tấm ảnh thực sự rất đáng yêu, nhỏ nhắn và xinh đẹp.

“Nhìn qua là được rồi.” Triệu Húc Hàn lập tức tắt máy  không cho anh ấy xem nữa.

“Hàn thiếu, có vẻ Tiểu Nguyệt thực sự rất thích cậu. Xem ra cậu rơi vào tay giặc rồi chứ gì?” Cố Cửu không biết tại sao trong lòng lại có chút xót.

Tại sao anh ấy không gặp được người con gái giống Kỷ Hi Nguyệt nhỉ.

“Bớt nói nhảm.” Triệu Húc Hàn nhàn nhạt nói ra ba chữ, nhưng sau đó không tự chủ  mở bức ảnh ra xem lại, nhìn mãi nhìn mãi, khóe miệng bất giác lại câu lên một nụ cười.

“Nhìn đi nhìn đi. Dáng vẻ của cậu bây giờ hoàn toàn không giống với Triệu Húc Hàn.” Cố Cửu trong lòng rất ghen tị.

“Ngủ đi!” Triệu Húc Hàn lập tức tắt điện thoại, sau đó để lại cho Cố Cửu một bóng lưng.

“Triệu Húc Hàn, cậu tiêu rồi!” Cố Cửu bật cười.

Nhưng Triệu Húc Hàn không thèm để ý đến anh ấy, để anh ấy tự bô lô ba la một mình. Tron lòng anh thầm nghĩ, đàn ông gì mà nhiều chuyện phát sợ. Đã vậy còn bị thương nữa chứ, đúng là đến chịu.

Tự động bỏ qua tiếng ồn của Cố Cửu, trong tâm trí chỉ toàn là hình ảnh của Kỷ Hi Nguyệt. Sau khi anh bộc phát thú tính vào đêm đó, Kỷ Hi Nguyệt đã hoàn toàn thay đổi đến long trời lở đất.

Rốt cuộc chuyện này là vì cớ làm sao? Lẽ nào cô cũng có bí mật?

Kỷ Hi Nguyệt bên đây không thấy tin nhắn hồi âm, nghĩ thầm chắc là giờ này bên Mỹ hẳn đã đi ngủ. Cô vui vẻ ngồi xuống ăn điểm tâm. Vốn dĩ là khẩu vị không được tốt, nhưng đủ các món như vậy cô cũng ăn được không ít.

Nghĩ bụng: Triệu Húc Hàn thực sự rất sủng cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi