ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Trần Thanh cau mày hỏi: “Châu Lê, cô chắc là Vương Nguyệt đánh cô chứ?”

“Đúng vậy. Tôi đã ra nông nỗi này mà anh còn không tin!” Châu Lê bực mình.

“Bằng chứng đâu? Cô có chụp lại không?” Tào Quang bước tới nói.

Châu Lê đáp: “Sao tôi chụp lại kịp? Cô ta đột ngột đánh tôi mà. Đau chết mất! Người phụ nữ này bị điên rồi sao?” Châu Lê khóc thút thít.

“Không có bằng chứng sao cô kiện được cô ấy?” Tào Quang cười gằn, “Cho nên mới nói, trước khi làm việc cô nên động não một chút đi.”

“Anh! Sao tôi biết người phụ nữ đó sẽ đánh tôi? Cô ta vừa ra ngoài, chúng ta đều nhìn thấy,  các anh có thể làm chứng mà.” Châu Lê sốt sắng nói.

“Cô ấy cũng có thể nói là cô tự mình ngã. Camera chỉ ghi được hình ảnh cô ấy từ phòng vệ sinh bước ra, nhưng đâu có chứng minh được cô ấy đánh cô? Cô ấy hoàn toàn có thể cắn ngược lại cô, nói cô vì muốn hãm hại cô ấy nên tự đánh mình, hoặc là tự ngã.” Tào Quang lạnh lùng lên tiếng.

“Cái mặt của tôi như vậy mà có thể do bị ngã sao?” Châu Lê tức giận thở hổn hển, “Rốt cuộc là anh giúp cô ta hay anh giúp tôi?”

“Được rồi được rồi. Châu Lê, chắc chắn là Vương Nguyệt đã biết chuyện hôm qua cô bỏ thuốc sổ. Cô ta cũng không có bằng chứng, bằng không cô đã sớm bị mời lên đồn rồi. Nếu cô muốn kiện cô ta, e là chuyện thuốc sổ sẽ nghiêm trọng hơn chuyện cô bị đánh. Đợi đến lúc điều tra ra, tội danh của cô sẽ nặng hơn. Cô nghĩ cho kỹ đi.”

Trần Thanh nói với cô ta.

Châu Lê tức đến méo mặt, cuối cùng hùng hổ nói: “Tôi không bỏ qua dễ vậy đâu.”

Tào Quang khẽ nhướng mày. Vốn dĩ cậu chủ kêu anh ta tạo cho Kỷ Hi Nguyệt chút nguy hiểm, nhưng xem ra có Châu Lê ở đây, anh ta không cần nhọc công nữa. Chỉ cần để  ý một chút, đừng để xảy ra chuyện lớn là được.

Châu Lê được dìu vào văn phòng. Mấy người còn lại nhìn cô ta, thấy cô ta đang nhìn Vương Nguyệt bằng ánh mắt căm hận, còn Vương Nguyệt thì đang dán mắt vào máy tính, trong lòng mọi người lại lần lượt suy đoán.

“Châu Lê, có cần đến bệnh viện khám không?” Trần Thanh hỏi.

“Không cần. Anh Trần, làm phiền anh lấy cho tôi một cục nước đá.” Châu Lê mặc dù toàn thân đau nhức, nhưng cũng không có gì nghiêm trọng. Chỉ là trên mặt sưng tấy, đau rát nhức nhối.

Trần Thanh lấy cho cô ta cục đá xong thì cùng Tào Quang ra ngoài.

Ba giờ chiều, mọi người lại lũ lượt trở lại văn phòng. Ngoài cửa có chuyển phát nhanh của Vương Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc, anh trai chuyển phát nhanh nói: “Cô Vương Nguyệt, đây là chuyển phát nhanh quốc tế, vận chuyển bằng chuyên cơ. Mời cô ký nhận.”

“Chuyển phát nhanh quốc tế?”Kỷ Hi Nguyệt càng ngạc nhiên hơn.

Mở kiện hàng được đóng gói cẩn thận ra, phát hiện bên trong là một chiếc bánh ngọt.

“Chị Nguyệt, là bánh ngọt sao?” Liễu Đông tò mò đi theo nhìn.

Cố Du Du lập tức từ đối diện chạy sang, vừa nhìn thấy đã nói:  “Wow! Đây là bánh ngọt Thụy Sĩ đấy. OMG! Tiểu Nguyệt, ai mà chơi lớn vậy? Vận chuyển một chiếc bánh ngọt bằng đường hàng không?”

Tim Kỷ Hi Nguyệt đập thình thịch, cô nhớ đến cuộc gọi tối qua của Triệu Vân Sâm, lẽ nào là của anh ta?

Liễu Đông giúp cô lấy bánh ngọt ra: “Mẹ kiếp, làm từ buổi sáng, buổi chiều đã chuyển đến nơi. Quá dữ dằn. Chị Nguyệt, bạn của chị là ai vậy? Hù chết người ta rồi.”

“Wow, bánh mousse đẹp quá.” Vừa mở nắp ra là Cố Du Du đã nhìn không rời mắt.

Mấy người trong văn phòng cũng lần lượt qua xem, có người còn nói: “Ôi, nhìn mà muốn ăn quá.”

“Hâm mộ thật. Đây là loại bánh ngọt Thụy Sĩ mới nhất đấy.”

Kỷ Hi Nguyệt còn đang đờ đẫn, đột nhiên di động trên bàn rung lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi