ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Liễu Đông biến sắc: “Chắc không đâu. Lúc này mà Tần Hạo đi gặp dì Tuyết tôi thì rõ ràng là anh ta muốn làm sổ sách kế toán, và chứng tỏ là có vấn đề. Nhưng bây giờ anh ta đang trong tầm giám sát của cảnh sát, chị cảm thấy anh ta sẽ ngốc vậy sao?”

Kỷ Hi Nguyệt nhún vai: “Ai biết được. Chúng ta cứ đi xem thử là biết ngay ấy mà.”

“Chúng ta tới sân golf Tinh Diệu luôn sao? Cách đây cũng khá xa đó.” Liễu Đông  nói.

“Sợ gì chứ. Có anh Béo mà.” Kỷ Hi Nguyệt có dự cảm, Tần Hạo rất có khả năng sẽ đi gặp Đường Tuyết Mai, mà cô thực sự rất muốn biết hai người này có phải đã sớm cấu kết với nhau không.

“Hay là để tôi gọi điện hỏi thử dì Tuyết?” Liễu Đông cau mày.

“Không cần đâu, lỡ như không phải thì sao? Với lại chúng ta đi theo dõi Tần Hạo chứ đâu phải dì Tuyết cậu. Nhiều khi chỉ là trùng hợp thôi, cậu lo lắng gì chứ?” Kỷ Hi Nguyêt bật cười.

Liễu Đông nhìn cô, thực ra trong lòng cậu có chút lo lắng. Lỡ như Tần Hạo thực sự đi gặp dì Tuyết cậu, mà trường hợp Tần Hạo là một tên tội phạm, vậy thì dì Tuyết của cậu rất có khả năng sẽ bị liên lụy.

Không khéo tới vậy chứ.

Cuối cùng Liễu Đông thuyết phục bản thân ngừng suy nghĩ lung tung. Có lẽ các tin tức gần đây đều liên quan đến giết người phạm pháp nên thần kinh của cậu có chút bấn loạn.

“Chị Nguyệt, chị nói xem, giữa muôn vàn năng lượng tiêu cực trong xã hội hiện nay mà tìm được một vài tin tức về năng lượng tích cực thì tốt quá nhỉ.” Liễu Đông cảm thán.

Kỷ Hi Nguyệt sững người, trong đầu tức thì nhớ đến một chuyện, cô vội vàng xem lịch.

Sắp đến cuối tháng, cô còn nhớ ngày 31 tháng 5 này một cảnh tượng vô cùng thương tâm xảy ra trên con đường trước toà nhà 88 tầng của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị.

Mà lần này, cô hoàn toàn có thể xoay chuyển tính thế, biến sự thờ ở của xã hội thành năng lượng tích cực.

Sở dĩ cô nhớ sự  việc này là bởi vì sau vụ án tử thi cực kỳ dã man xảy ra vào ngày 1 tháng 5, thì cuối tháng lại xảy ra một sự việc xã hội bàng quan. Nhìn cảnh cả xã hội đều quay lưng hắt hủi làm cô cảm thấy rất khó chịu.

Cũng cảm nhận được xã hội bây giờ càng ngày càng lạnh nhạt.

Vì vậy, kiếp này cô hy vọng có thể thông qua cơ hội mà ông trời đã cho cô để biến chuyện xấu thành chuyện tốt.

“Sẽ có mà. Chỉ là bình thường tin tốt thì độ hot không cao bằng thôi. Nhưng tôi tin sẽ có những chuyện khiến toàn dân sôi sục.” Kỷ Hi Nguyệt cười với cậu.

Liễu Đông chép miệng: “Hy vọng sẽ có. Bây giờ tin tức giải trí cũng không nuốt nổi. Diễn viên nào cũng bóng bẩy vẻ bề ngoài nhưng bên trong thì đen tối. Làm hỏng cả thế hệ sau. Haizz.”

“Liễu Đông, sao cậu giống ông già thế hả? Đừng lo nghĩ nữa, không phải vẫn còn diễn viên tốt như Trần Manh Manh đó sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cậu lắc đầu cười.

Liễu Đông nghĩ đến khuôn mặt đáng yêu của Trần Manh Manh: “Đúng nhỉ. Nhưng bây giờ cô ấy chỉ mới gia nhập showbiz, sợ là sau này cô ấy cũng bị nhuộm đen trong chảo nhuộm lớn này.”

“Không có đâu. Còn có tôi với cậu theo sát cô ấy mà! Bớt âu sầu lại, làm việc đi.”

Đúng mười giờ, Kỷ hi Nguyệt và Liễu Đông ngồi xe của anh Béo đến sân golf Tinh Diệu.

Sau năm mươi phút lái xe, bọn họ tìm được chiếu Audi logo bốn vòng màu champagne của Tần Hạo ở bãi đậu xe Tinh Diệu.

“Quả nhiên đã đến. Liễu Đông, dì Tuyết cậu chạy xe gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Dì Tuyết lái chiếc Chevrolet màu trắng.” Liễu Đông vừa nói vừa nhìn xung quanh, cậu cũng nhanh chóng tìm thấy.

Liễu Đông bất chợt căng thẳng.

Dì Tuyết cậu tuyệt đối đừng gặp Tần Hạo nhé. Nếu không chị Nguyệt chắc chắn sẽ hoài nghi.

Với trực giác đáng sợ của cô, lỡ như cảm thấy dì Tuyết có vấn đề, vậy thì coi như xong.

“Liễu Đông, cậu đừng đi, cứ ở trên xe đợi, để tôi với anh Béo đi là được rồi, tránh trường hợp cậu bị dì Tuyết nhận ra.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Liễu Đông.

“Không được. Tôi phải đi xem thế nào. Không sao đâu, tôi sẽ cẩn thận không để dì Tuyết nhìn thấy.” Liễu Đông vội vàng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi