ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Tìm được rồi, đúng là đang đánh golf với khách hàng. Có lẽ thực sự đến đây để bàn chuyện làm ăn.”

“Vậy dì Tuyết của tôi thì sao?” Liễu Đông thở phào nhẹ nhõm.

Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Không tìm thấy, dì Tuyết của cậu hoàn toàn  mất dạng. Tôi đã tìm khắp nơi nhưng không thấy. Chỉ có một khả năng là cô ấy đang nghĩ ngơi trong phòng khách.”

Liễu Đông sửng sốt: “Nghĩ ngơi? Không phải chứ? Đến đây để nghĩ ngơi? Một nơi mắc như vậy không đánh bóng mà đi nghĩ ngơi?” Liễu Đông cảm thấy không thể tin được.

“Dì Tuyết của cậu biết đánh golf sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Biết chứ, dì ấy học lâu rồi. Bởi vì công ty tài chính của dì ấy đa số đều là khách VIP, nên chắc chắn phải học đánh golf. Ban đầu dì Tuyết tôi phải mất ba tháng mới học được, chẳng là dì ấy không yêu thích thể loại vận động này cho lắm.” Liễu Đông nói.

“Có thể  là hẹn khách hàng trong phòng khách để bàn chuyện, hoặc có thể khách hàng đang đánh golf,  mà cô ấy lại không muốn đánh nên vào phòng nghĩ ngơi cũng nên.” Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể nghĩ được như vậy.

Liễu Đông gật đầu. Anh Béo nói: “Bàn chuyện trong phòng? Khách hàng là nam giới?”

“Anh Béo, anh nói lung tung gì thế!” Liễu Đông nổi xù, “Dì Tuyết tôi không phải là dạng người như vậy.”

“Không, không phải. Tôi cũng chỉ suy đoán thôi mà?” Anh Béo đỏ mặt nói.

“Anh đừng đoán bừa.” Liễu Đông tức giận liếc anh ấy.

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, suy đoán của anh Béo cũng rất có khả năng đấy chứ.

Con người của Đường Tuyết Mai nhìn bề ngoài thì dịu dàng xinh đẹp, nhưng bên trong thì chuyện gì cũng có thể làm ra.

Kiếp trước đến cuối cùng cô mới nhận ra sự nham hiểm của cô ta, nhưng không hề biết cô ta trở nên xấu xa như thế từ lúc nào. Hay có lẽ ngay từ đầu cô ta đã giỏi đóng vai một tâm cơ biểu* rồi chăng?!

(Tâm cơ biểu: có giải thích ở chương 253)

“Chị Nguyệt, giờ chúng ta về lại hay sao?” Liễu Đông hỏi.

“Không! Chúng ta cứ ở đây đợi đã!” Kỷ Hi Nguyệt quyết tâm muốn xem cho rõ ràng hai người này có phải là đang hẹn hò không.

“Vậy phải đợi lâu lắm đấy?” Liễu Đông nhíu mày, cậu hiểu ý của Kỷ Hi Nguyệt, nhưng thực tâm cậu không hy vọng bị Kỷ Hi Nguyệt tóm được dì Tuyết có liên quan đến Tần Hạo.

“Trên lịch trình của Tần Hạo không phải có nói là một giờ rưỡi anh ta phải gặp khách hàng khác sao? Vậy thì…” Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn đồng hồ trên tay, “Nhiều nhất là một tiếng nữa anh ta sẽ rời khỏi đây.”

Anh Béo gật đầu: “Đúng, từ đây vào nội thành cũng phải mất bốn đến năm mươi phút, cho nên cao nhất là dây dưa ở đây thêm một tiếng nữa thôi.”

Liễu Đông không còn cách nào khác, đành ngồi trong xe hồi hộp chờ đợi.

Kỷ Hi Nguyệt dựa lưng vào ghế sau, vừa nghe nhạc vừa lướt qua các điểm tin trên các trang web lớn.

Tin tức Chương Tiểu Lộ và vợ của Chu Dương Thiên đấu đá nhau vẫn nằm trong top mười của bảng xếp hạng, xem ra tiền thưởng tháng này của Cố Du Du rất khấm khá.

Lật lại những bức ảnh của Tần Hạo và Đường Tuyết Mai trong buổi tiệc họp mặt bạn học, thấy dáng vẻ thân mật của hai người, ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt càng thêm oán hận.

Sau đó cô hít thở một hơi thật sâu, tiếp tục xem ảnh chụp trong di động. Đột nhiên lật tới bức ảnh của cô và đại ma vương, còn có bức ảnh hai người chụp chung với Tiền Giang Thành.

Khóe miệng cô bất giác cong lên, khuôn mặt không góc chết của đại ma vương quả thực rất đẹp trai, mà Tiền Giang Thành cũng anh tuấn sáng sủa không kém.

Thế nhưng, bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy khí chất và ngoại hình của hai người này đều sẽ chọn Triệu Húc Hàn, bởi vì người đàn ông như anh vừa đẹp trai lại vừa thành thục ổn trọng.

Tiền Giang Thành mặc dù cũng không tệ,nhưng đặt bên cạnh Triệu Húc Hàn thì lại lộ ra vẻ non nớt thư sinh.

Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục lật lại những bức ảnh cũ, tâm tình cũng rất phức tạp. Đột nhiên di động rung lên, có tin nhắn đến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi