ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Bên đây, Kỷ Hi Nguyệt cũng nhanh chóng vào bệnh viện, theo dõi tin tức tiếp theo, báo cảnh sát để tìm người nhà của bệnh nhân. Bác sĩ phòng cấp cứu cũng nhanh chóng bước ra, vì được sơ cứu kịp thời, nên bệnh nhân đã thoát khỏi cơn nguy hiểm.

Kỷ Hi Nguyệt, Liễu Đông và anh Béo cuối cùng cũng nở nụ cười.

Bọn họ đều không ngờ hôm nay có thể cứu được một mạng người. Mặc dù bọn họ không tham gia sơ cứu, nhưng vẫn luôn theo dõi quá trình Kỷ Hi Nguyệt cứu người. Vả lại, tuyên truyền được loại chuyện năng lượng tích cực này, tâm tình của bọn họ cũng trở nên thoải mái.

Không giống như lúc đưa tin vụ án xác chết, ngoài tâm trạng hoảng sợ và phiền muộn ra, bọn họ còn bị ảnh hưởng đến thể chất và sức khỏe tinh thần.

Hơn nữa bọn họ còn biết loại tin tức mang năng lượng tích cực này chắc chắn sẽ được đưa lên tin tức truyền hình, cho dù không được hot trên các trang mạng, nhưng cũng được xem là tin tức lớn, và tất nhiên tiền thưởng cũng không nhỏ.

Nghe tin bệnh nhân đã thoát khỏi cơn nguy hiểm, người thân vui mừng bật khóc, cảm tạ xã hội, cảm tạ những người tốt bụng đã giúp đỡ. Hình ảnh đó lại một lần nữa được quay phim chụp hình đưa lên mạng xã hội, lại trở thành một làn sóng đầy năng lượng tích cực, nói cho mọi người biết không phải ai cũng đều là người xấu.

Kỷ Hi Nguyệt nói với Liễu Đông: “Độ hot của tin tức này chắc chắn sẽ không bằng những chuyện của Chu Dương Thiên và Chương Tiểu Lộ. Thế này đi, cậu làm một cái tiêu đề vấn đáp, để cho dư luận trả lời các câu hỏi. Tôi nghĩ là ngay cả khi tin tức không hot, nhưng màn vấn đáp có thể sẽ khơi dậy sự hưởng ứng nhiệt tình của xã hội.”

Liễu Đông và anh Béo sững người, sau đó Liễu Đông hào hứng nói: “Có phải câu hỏi là, trong tình huống như thế này, bạn có ra tay cứu giúp không?”

“Đúng, đó là một câu. Hoặc là, nếu bạn hoặc người thân của mình bất ngờ xảy ra tình huống như vậy, bạn có hy vọng nhìn thấy người qua đường đứng ra giúp đỡ không?” Kỷ Hi  Nguyệt nói với cậu.

Anh Béo liền nói: “Vậy chắc chắn là hy vọng rồi, câu trả lời sẽ nghiêng về một bên.”

Kỷ Hi Nguyệt cười: “Đó là để cho mọi người biết rằng, nếu mọi người muốn được người qua đường giúp đỡ khi họ và người thân gặp nguy hiểm, nhưng vẫn giữ khăng khăng suy nghĩ người khác dàn cảnh lừa đảo, thì cách nghĩ cũng sẽ bị thay đổi theo. Như vậy mục đích của chúng ta cũng đã đạt được, và mục tiêu của tôi là duy trì khoảnh khắc năng lượng tích cực này càng nhiều càng tốt.”

Lúc này anh Béo và Liễu Đông mới hiểu ra ý tứ của Kỷ Hi Nguyệt, bỗng chốc trong lòng hai người đều tỏ ra kính phục cô gái này. Cô thực sự  là một người có nội tâm hướng thiện và không ngại nguy hiểm.

Và cả xã hội điều cần những người nhiệt tình như cô.

Ngay sau đó, tin tức cứu người và tiêu đề hỏi đáp quả nhiên đã thực sự tỏa nhiệt, nhiều bình luận khác nhau được F5 liên tục.

Lộc Hùng thấy cách Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông bày trí sắp xếp, trong lòng thầm giơ ngón cái.

Nhân tài về tin tức như vậy mà không bồi dưỡng thì thật sự hoang phí.

Tới giờ cơm tối, Kỷ Hi Nguyệt lật đật về đến nhà là đúng sáu giờ chiều.

Triệu Húc Hàn đã ngồi sẵn trong phòng ăn, mắt đang lướt qua điểm tin.

Kỷ Hi Nguyệt lên lầu tắm rửa, sau khi lấy lại vẻ mặt tươi tỉnh khoan thai thì bước xuống lầu.

“Anh Hàn, xin lỗi nhé, hôm nay hơi trễ một chút.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng cười xin lỗi, “Chắc anh đói rồi đúng không? Sau này đừng đợi em nữa, anh cứ ăn trước đi.”

Triệu Húc Hàn khẽ liếc nhìn cô, giữa hai hàng lông mày đầy sự vui vẻ, xem ra năng lượng tích cực hôm nay làm cô rất hài lòng.

Vốn dĩ anh định nói với cô vài câu, nhưng nhất thời không mở miệng được.

Cô thật sự rất yêu thích công việc phóng viên này.

“Anh Hàn, hôm nay trùng hợp thật đấy. Chắc là anh biết chuyện xảy ra trước cổng tập đoàn Đế Vương Triệu Thị rồi đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt vừa ăn vừa nói, “Bệnh nhân phát bệnh đó vừa tham gia xong buổi phỏng vấn của tập đoàn các anh luôn đấy.”

“Em muốn nói là buổi phỏng vấn của tập đoàn bọn anh áp lực quá lớn?” Triệu Húc Hàn nhướng mày.

“Đương nhiên là không phải. Chắc chắc là do khả năng chịu đựng áp lực của anh ta quá thấp, mà gia đình cũng không biết anh ta bị bệnh tim bẩm sinh, nhưng may mắn là được sơ cứu kịp thời.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhớ đến kiếp trước, vì người thanh niên xấu số này qua đời mà người thân đã rất đau khổ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi