ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Long Bân hết nhìn Kỷ Hi Nguyệt, lại đưa mắt nhìn Lộc Hùng, cuối cùng mỉm cười nói: “Vậy, vậy để tôi đi hỏi thử xem.”

“Đi đi! Còn không nhanh lên, Đỗ Lệ đã lên kiện cáo rồi đấy!” Lộc Hùng hung dữ nói.

“Oh oh oh.” Long Bân vội bỏ chạy, nghĩ bụng ông mập này đúng là kiểu phúc hắc*.

(Phúc hắc: dùng để chỉ những nam giới có bề ngoài tốt bụng, hiền lành nhưng bên trong độc ác, nham hiểm. Nghĩa gốc là sự mâu thuẫn giữa bên trong và bên ngoài, không nhất thiết phải là nội tâm xảo quyệt. Có rất nhiều kiểu phúc hắc, ví dụ như kiểu con hổ biết cười (mà theo mình nghĩ đây là kiểu tác giả muốn miêu tả Lộc Hùng) những người như vậy có xu hướng tạo cho mọi người ấn tượng là người tốt bụng, nhưng một khi anh ấy trở nên nghiêm túc và tức giận thì tạo cho người khác cảm giác đáng sợ khác với những lần trước, cần nhấn mạnh là kiểu người rất thông minh, biết tính toán (nghĩa tốt), kỹ thuật hạng nhất, nhưng không được xếp vào loại nguy hiểm, không phải họ cố tình che giấu ý đồ xấu mà vì tính cách của họ có hai mặt, ví dụ như Conan.. –  nguồn: Baidu)

Kỷ Hi Nguyệt túm Long Bân lại: “Long Bân, anh có chắc thắng không?”

“Đương nhiên là có rồi, nếu sa thải cô rồi tôi biết theo ai? Cô cứ đợi đi. Không sao đâu.” Long Bân lao ra thang máy.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướng mày, thực ra cô cũng muốn hỏi đại ma vương, cho dù không làm phóng viên được nữa thì cô vẫn còn Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt.

Đăng tải tin tức lần này thật ra cũng vừa hay quảng cáo trá hình cho Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt đấy chứ.

Kỷ Hi Nguyệt về lại bàn làm việc, mọi người xúm vào quan tâm hỏi thăm, Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Không sao, không sao đâu. Chiều  nay mời mọi người uống trà chiều.’

“Wow, Tiểu Nguyệt, cô còn có tâm trạng à. Tôi lo lắng cho cô muốn chết đây.” Cố Du Du vội nói.

“Vậy chị có uống không đây? Tráng miệng Lí Ký đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười.

“Uống uống uống, tất nhiên là uống rồi.” Cố Du Du lập tức trở mặt.

Kỷ Hi Nguyệt bật cười khúc khích: “Cứ để thuận theo tự nhiên đi. Nếu ông trời thật sự không muốn để tôi làm phóng viên, vậy thì thôi không làm nữa. Dù sao nhìn Lý Mai không vừa mắt là được rồi.”

“Tiểu Nguyệt, cô thoải mái thật đấy.” Anh Hâm dở khóc dở cười.

“Ở đây không giữ người thì đành đi nơi khác.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai.

“Đúng đúng đúng, người giỏi giang như Tiểu Nguyệt thì tìm công việc khác mấy hồi. Bây giờ còn chưa tốt nghiệp, đợi tốt nghiệp rồi người bế người ôm liền đấy.” Anh Béo cũng nói, “Nhưng tôi nghĩ sếp chắc chắn không để cô đi đâu, yên tâm đi.”

“Anh Béo, sao anh hiểu rõ sếp vậy?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

Anh Béo lúng túng ho khan một tiếng: “Chính vì hiểu rõ sếp nên mới biết bản thân mình kiếp này không có tiếng tăm gì.”

Mọi người lập tức bật cười, bầu không khí trở nên hài hòa và vui vẻ.

“Tiểu Nguyệt, tin tức lần này căng đét, đoán chừng Lý Mai không có khả năng nhận được giải ảnh hậu nữa đâu!” Nhìn lượt view và bình luận vẫn đăng tăng chóng mặt, có người tiếc thương cho Lý Mai, nhưng xem xong mấy video kia thì không có ai đồng cảm nổi với kiểu phụ nữ nham hiểm này.

Chốc lát sau Long Bân quay về, Cố Du Du và Liễu Đông còn nôn nóng hơn Kỷ Hi Nguyệt, vội vàng hỏi: “Long Bân, cấp trên nói thế nào?”

Long Bân cười lưu manh: “Còn có thể nói thế nào. Vương Nguyệt xuất sắc như vậy, nếu bị sa thải thì chẳng phải sẽ tổn thất cho phòng tin tức sao? Đầu năm nay người ta coi trọng nhất là nhân tài, cho nên Vương Nguyệt dĩ nhiên không sao rồi.”

“Thật à? Thế Lý Mai thì sao? Đỗ Lệ nữa? Có phải tức chết rồi không?” Cố Du Du hưng phấn.

“Cấp trên nói, phẩm chất của Lý Mai quả thực rất kém. Cô ta vốn không phải là người như vậy, nhưng sau khi nổi tiếng thì càng ngày càng không ra thể thống gì, thật sự đã làm hỏng danh tiếng của giới diễn viên, còn nói là bộ phận diễn xuất đã đào tạo ra người như vậy làm cấp trên cảm thấy rất mất mặt. Đỗ Lệ bị dạy dỗ cho một trận, dặn dò bà ta sau này muốn lăn xê người mới thì phải sáng mắt một chút, không phải quạ nào cũng có thể biến thành phượng hoàng!”

Long Bân kể rất rõ ràng mạch lạc, diễn lại biểu cảm của lãnh đạo cũng rất sinh động, chọc cho mọi người bật cười ha hả.

“Tuyệt! Quá tuyệt! Long Bân, cảm ơn anh.” Liễu Đông cảm ơn Long Bân.

“Phải phải phải, thật sự cám ơn anh đã giúp chúng tôi.” Cố Du Du cũng nói, suy cho cũng tin tức cũng do cô ta đăng lên.

Long Bân cười ha ha mấy tiếng: “Thật ra, nếu không phải Vương Nguyệt giỏi giang thì tôi có nói gì cũng vô ích thôi.”

Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, sau đó cười đùa: “Có giỏi tới đâu thì cũng không bằng con ông cháu cha. Lần này thật sự cảm ơn anh nhé.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi