ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Lúc Tiêu Ân quay về, mặt cậu chủ Triệu Húc Hàn đang hầm hầm u ám, ba người đàn ông còn lại thì nằm rạp dưới  sàn khóc than. Anh ta vô cùng kinh ngạc.

Triệu Húc Hàn cuối cùng cũng dừng tay bỏ đi. Tiêu Ân lật đật hỏi thăm: “Chuyện gì vậy? Các anh làm sai chuyện gì à?”

Lão Khôi than khổ: “Chúng tôi đâu dám làm gì sai chứ. Hôm nay làm như cậu chủ ăn phải thuốc nổ hay sao ấy, đùng đùng tức giận. Chắc là Kỷ tiểu thư lại kích động cậu ấy rồi.”

“Tiêu Ân, lần sau anh làm ơn xi-nhan cho chúng tôi trước một tiếng được không? Tôi đau muốn chết luôn ấy.” Khóe miệng Triệu Không bị toét cả ra, cảm giác y như tai họa bất ngờ.

Tiêu Ân  ngờ vực: “Tôi nào biết đâu. Lúc cậu chủ về nhà vẫn còn tốt mà. Nhất định là do bên phía Kỷ tiểu thư rồi.”

“Trời ạ! Kỷ tiểu thư đúng là hồng nhan hại nước mà. Vô duyên vô cớ chúng tôi phải chịu đòn oan uổng. Tiêu Ân, anh nhất định phải giữ mối quan hệ tốt đẹp với Kỷ tiểu tư đấy. Mỗi lần như thế xi-nhan trước một tiếng để chúng tôi còn biết đường lánh nạn.”

Triệu Không và Triệu Hải lập tức gật đầu.

Tiêu Ân cũng rất đồng tình với bọn họ, khẽ gật đầu nói: “Để tôi đi hỏi thím Lý xem tối nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Nhưng sau khi hỏi thím Lý, thím Lý cũng rất sầu não. Bởi vì mọi chuyện vẫn bình thường, Tiêu Ân nghĩ, lẽ nào vấn đề nằm ở Kỷ tiểu thư thật?

Tiêu Ân nằm trên giường định hỏi thử Long Bân, nhưng chưa kịp gưi tin nhắn thì cậu chủ đã gửi tin nhắn tới.

“Ngủ rồi?” Hai chữ rất lạnh lùng.

Tiêu Ân thoáng run, anh ta chưa bao giờ dám tắt máy, cho dù là đang ngủ, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng bị đánh thức, cậu chủ cũng không phải không biết.

“Cậu chủ có chuyện gì cần phân phó sao?” Tiêu Ân lập tức hồi âm lại.

Triệu Húc Hàn thực chất cũng sầu não, vấn đề này mà đi tìm Tiêu Ân để trò chuyện thì có chút kỳ kỳ, lẽ ra phải tìm Cố Cửu mới đúng, nhưng nghĩ đến chuyện lỡ như Kỷ Hi Nguyệt không yêu mình, để Cố Cửu biết được, e là tên tiểu tử đó sẽ có ý đồ xấu.

Vì vậy sau một hồi đắn đo, anh vẫn đi tìm Tiêu Ân thì hơn. Dù sao Tiêu Ân cũng là người bên cạnh anh rất lâu, về chuyện của Kỷ Hi Nguyệt cũng là người hiểu nhất.

“Có phải hồi đó Kỷ Hi Nguyệt rất yêu Triệu Vân Sâm không?” Triệu Húc Hàn gửi một câu.

Tiêu Ân xem liền, sao đột nhiên lại liên quan đến tên nhóc Triệu Vân Sâm, cậu ta không phải đã bị đuổi qua Thụy Sĩ rồi sao?

“Chắc là vậy.” Tiêu Ân cũng nghiêm túc suy nghĩ mới hồi âm.

Trong lòng Triệu Húc Hàn rất khó chịu: “Người phụ nữ khi phải lòng một người đàn ông có phải sẽ đánh mất lý trí không?”

Câu hỏi này làm Tiêu Ân có chút bối rối, vội vàng gọi lão Khôi dậy thảo luận. Phải biết là anh ta cũng rất sợ trả lời sai sẽ bị cậu chủ đuổi về lò để đào tạo lại.

Lão Khôi đọc xong cũng tỉnh cả ngủ: “Nửa đêm khuya khoắt cậu chủ đi hỏi vấn đề này?”

“Xem ra hôm nay bọn anh bị đánh chắc chắn có liên quan đến Kỷ tiểu thư.” Tiêu Ân gật đầu nói.

Lão Khôi khẽ sờ đầu: “Cậu chủ hỏi mấy cái này là có ý gì? Không lẽ Kỷ tiểu thư còn thích Triệu Vân Sâm?”

Tiêu Ân lắc đầu, nói: “Không có chuyện đó đâu. Tôi cảm thấy bây giờ Kỷ tiểu thư rất bình thường, chắc là đã thích cậu chủ của chúng ta rồi.”

“Trả lời!” Triệu húc Hàn vẫn đang đợi đáp án, lại  gửi tiếp hai chữ.

Tiêu Ân đổ mồ hôi hột, cuống quýt  nói: “Lão Khôi, trả  lời thế nào đây?!”

“Phụ nữ khi yêu liệu có đánh mất lý trí không, tôi nghĩ vấn đề này rất khó nói. Quan trọng là phải nhìn vào tính cách của người phụ nữ đó. Có người trời sinh đã lý trí, thì làm gì có chuyện sống đi chết lại vì đàn ông. Nhưng cũng có người tương đối ngốc nghếch, ngay cả việc bỏ nhà theo trai cũng có thể làm ra.”

“Anh không cảm thấy cậu chủ hỏi câu này là đang ám chỉ Kỷ tiểu thư sao?” Tiêu Ân nói, đầu óc của anh ta cũng khá nhanh, xâu chuỗi sự việc lại, đầu tiên là cậu chủ hỏi Triệu Vân Sâm, sau đó lại hỏi vấn đề này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi