ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Thím Lý thấy Kỷ Hi Nguyệt chạy vào thì nói: “Tiểu thư, cô vào đây làm gì?”

“Thím Lý, bữa sáng xong cả rồi ạ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Ừm, xong rồi, vẫn đang để trong nồi đấy. Hôm nay cô không tập luyện đúng không? Muốn ăn sáng sớm sao?” Thím Lý hỏi thăm.

Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Không không không, có trứng gà không ạ? Cháu muốn chiên trứng.”

Thím Lý giật mình: “Tiểu thư muốn chiên trứng? Tại sao? Tôi làm không hợp khẩu vị sao?” Thím Lý vội nói.

“Không phải, cháu muốn cho anh Hàn một chút  bất ngờ. Thím không thấy anh ấy có chút quái gở à? Cháu phải dỗ dành anh ấy mới được.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

Thím Lý lúc này mới thở phào: “Thì ra là như vậy. Mà rốt cuộc là cậu chủ bị làm sao vậy? Tối quan lão Khôi, Triệu Không và Triệu Hải quả thực rất thảm.”

“Cháu cũng không biết, cho nên chỉ còn cách dỗ ngọt.”Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu làm. Mục đích của cô là chiên trứng thành hình trái tim, để nói cho Triệu Húc Hàn biết là cô thích anh.

Nhưng thực tế thì tay nghề chẳng ra làm sao, lúc thì khét lẹt, lúc thì bị vỡ,  làm mãi cũng không ra hình dạng, tay chân cứ lúng ta lúng túng. Phòng bếp vốn dĩ đã được thím Lý dọn dẹp sạch sẽ, giờ lại y như một bãi chiến trường.

Triệu Húc Hàn vừa xuống lầu đã ngửi thấy mùi khét, anh cau mày bước tới phòng bếp.

Kỷ Hi Nguyệt lúc này đang cuống quýt nói: “Làm sao đây, làm sao đây? Lại hỏng nữa rồi, ra hình tam giác luôn rồi.”

Thím Lỹ cũng đổ mồi hôi trán: “Tiểu thư, cô đã rất cố gắng rồi, cậu chủ chắc chắn sẽ rất vui. Cô xem, trong tám cái cô làm, cái này là đẹp nhất rồi đấy, tôi cảm thấy được rồi.”

“Thật sự là được rồi sao? Nhưng không phải là hình trái tim?” Kỷ Hi Nguyệt không nỡ nhìn thẳng thành phẩm mà mình làm ra.

“Cậu chủ hiểu tâm ý của cô là được rồi.” Thím Lý bật cười.

Kỷ Hi Nguyệt mếu máo: “Thôi được rồi, lần sau cháu nhất định sẽ chăm chỉ học tập. Đúng là mất mặt chết đi được, mong anh Hàn đừng chê.”

“Không đâu, không đâu. Cô mau lên rửa ráy đi, mặt mũi như mèo hoa cả rồi.” Thím Lý cười.

“Oh, vậy cháu lên rửa mặt đây.” Nói xong cô bỏ đi. Triệu Húc Hàn đã nhanh chân rời khỏi phòng bếp, đi vào nhà ăn.

“Anh Hàn, anh xuống rồi à? Cũng tới giờ ăn sáng luôn rồi đấy, em lên rửa mặt một chút rồi xuống ngay đây.” Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn thì vui vẻ chào hỏi.

Triệu Húc Hàn ừm một tiếng, trong lòng có chút ngọt ngào, người phụ nữ này làm đồ ăn sáng cho anh?

Nếu không thích người đó thì có lẽ sẽ không làm như vậy đâu đúng không? Kỷ đại tiểu thư mười ngón tay không chạm nước nay lại làm bữa sáng cho anh!

Triệu Húc Hàn rất xúc động, càng nghĩ càng hưng phấn. Phải chăng đây là hành động đánh mất lý trí khi yêu một người, biết rõ chuyện đó không làm được nhưng vẫn cố gắng làm?

Không thể không nói là nội tâm của Triệu Húc Hàn cũng đang đấu tranh dữ dội.

Cho tới khi thím Lý mang hai quả trứng Kỷ Hi Nguyệt đã chiên ra, vẻ mặt của anh thoáng khựng lại.

Một cái trứng chiên hình tam giác, một cái thì hơi giống trái tim, nhưng các cạnh đã bị cháy khét.

“Cậu chủ, đây là bữa sáng mà Kỷ tiểu thư đã tự tay làm cho cậu.” Thím Lý cười tủm tỉm nói, “Mặc dù không được chuyên nghiệp cho lắm, nhưng quan trọng là tâm ý. Tôi nhìn cũng thấy cảm động.”

Triệu Húc Hàn nhìn hai quả trứng rán, cuối cũng cũng khé gật đầu.

“Anh Hàn, thế nào thế nào? Vẫn ổn chớ? Em, đây là lần đầu tiên em chiên trứng, ngay cả bố em cũng chưa được ăn đâu đấy!” Kỷ Hi Nguyệt chạy vào, gấp gáp nói.

“Thế Triệu Vân Sâm thì sao?” Triệu Húc Hàn không biết tại sao anh lại đi hỏi một vấn đề sặc mùi giấm chua như vậy.

Kỷ Hi Nguyệt và thím Lý đều sửng sờ. Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói: “Cái gì thế! Đã nói lần đầu tiên rồi mà, ai rãnh đâu đi làm buổi sáng cho cái tên khốn kiếp đó ăn! Anh Hàn, anh đừng so sánh với anh ta nữa được không? Lúc đó do em trẻ người non dạ, bây giờ em đã nhận ra ai mới là người tốt nhất với mình, nên dĩ nhiên cũng phải đối xử tốt với anh Hàn chứ.”

Sắc mặt Triệu Húc Hàn hơi căng ra, hình như là đang cố nén biểu cảm, sau đó bắt đầu dùng đũa gắp miếng trứng: “Đây là hình trái tim?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi