ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

“Em trai của người thuê nhà? Tại sao lại nói như thế ạ? Chẳng lẽ nhìn mặt là có thể biết được tốt xấu sao?” Long Bân bật cười.

“Anh trai và chị dâu vừa mới chết, vụ án vẫn chưa có kết quả mà cậu ta đã tìm Tần Hạo nói chuyện riêng, bảo là bồi thường năm mươi vạn thì sẽ không kiện nữa. Hài cốt còn chưa lạnh đấy, đúng là súc sinh.” Ông lão lắc đầu.

“Bây giờ có cách nào tìm được người em trai đó không ạ?” Long Bân hỏi.

Ông lão sửng sốt: “Cậu tìm cậu ta làm gì? Ai  mà biết cái loại súc sinh đó cầm tiền đi tiêu dao phương trời nào rồi. Từ hồi đó đến giờ không thấy xuất hiện nữa, nghe nói ngay cả tro cốt của anh cả và chị dâu cũng không chịu mang về quê nữa là.”

“Đúng là súc sinh thật.” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng nói, loại này ở chung với Tần Hạo rất hợp.

“Các cậu đừng đi làm phiền mẹ của Tần Hạo nữa, chuyện này chẳng phải sẽ bức tử bà ấy sao? Nếu Tần Hạo nợ các cậu thì các cậu cứ đi tìm thằng bé, mẹ của thằng bé dám chắc chẳng biết chuyện gì cả đâu.” Ông lão nói.

Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Được ạ, cám ơn bác. Bọn cháu sẽ không đi tìm mẹ của  Tần Hạo nữa, nhưng bác cũng đừng nói với Tần Hạo là bọn cháu tới đây nhé? Nếu không anh ta lại càng trốn tránh bọn cháu nữa.”

“Được, dĩ nhiên là được!” Ông lão vui mừng, thật sự là ông sợ vì một số điện thoại mà mình đưa sẽ làm khổ người mẹ vất vả của Tần Hạo.

Long Bân và Kỷ Hi Nguyệt rời khỏi Râu Loan. Sau khi lên xe, Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn chìm trong suy nghĩ. Không biết có phải là do thành kiến của cô đối với Tần Hạo từ kiếp trước quá sâu sắc không, nhưng cứ cảm thấy vụ nổ này nhất định có liên quan đến anh ta.

Thế nhưng, năm năm trước anh ta vẫn chưa trở nên xấu xa vậy mà?

Long Bân không lên tiếng, hình như cũng đang suy tư, chỉ là anh ta nghĩ, nếu Kỷ Hi Nguyệt muốn điều tra những chuyện này, tại sao không nhờ cậu chủ? Hệ thống trinh sát của Triệu Thị rất hùng mạnh.

Về lại Cảng Thành vừa hay là buổi trưa, hai người ở dưới lầu ăn cơm rồi trở lại văn phòng. Ngô Phương Châu gửi tin nhắn qua, Kỷ Hi Nguyệt không biết phải giải thích thế nào, đành kể lại hết sự tình mà cô biết được.

Ngô Phương Châu nghe xong thì cảm thấy so với sự việc mà anh ta nắm được có chút khác biệt, vì vậy quyết định sẽ điều tra tình hình tài chính của Tần Hạo trong hai năm qua.

Buổi chiều, Trần Manh Manh đột nhiên gửi tới một bức ảnh. Kỷ Hi Nguyệt đang xem tài liệu, vừa nhìn thấy bức ảnh  cô lập tức đứng bật dạy, khuôn mặt tối sầm, ánh mắt đầy sự sắc bén.

“Tiểu Nguyệt, người phụ nữ bên cạnh bố cậu nhìn đẹp thật đấy.” Trần Manh Manh còn gửi qua một câu.

Bức ảnh được chụp ở  một nhà hàng Tây, Kỷ Thượng Hải và Đường Tuyết Mai đang cùng nhau dùng bữa, biểu cảm của cả hai rất vui vẻ.

Kỷ Hi Nguyệt tức giận ném điện thoại, hận không thể xé nát khuôn mặt của Đường Tuyết Mai. Người phụ nữ này đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng là đang lang chạ với Tần Hạo còn đi câu dẫn bố cô.

Bố cô rõ ràng là đã trúng độc của Đường Tuyết Mai, bất kể đứa con gái này có phản đối ra sao thì ông vẫn giấu cô đi gặp cô ta.

“Chị Nguyệt, sao vậy?” Liễu Đông thấy  Kỷ Hi Nguyệt bất ổn, đưa mắt nhìn di động của cô.

Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu, mỉm cười nói: “Không sao.” Nói xong cô bỏ vào phòng trà nước.

Long Bân đương nhiên đã chú ý đến hành động bất thường của Kỷ Hi Nguyệt, anh ta đi theo vào phòng trà nước thì nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang gửi tin nhắn.

“Manh Manh, cậu giúp mình để ý bố mình nhé, tốt nhất là nghe lén xem thử  họ nói gì. Người phụ nữ này không phải là người tốt.” Kỷ Hi Nguyệt gửi tin nhắn cho Trần Manh Manh.

Trần Manh Manh lập tức gửi lại một động tác OK.

Kỷ Hi Nguyệt  gửi  tin nhắn cho anh Năm, anh Năm hồi âm là anh anh ấy đang ở công ty, ông chủ không dẫn anh ấy đi theo, chứng tỏ là Kỷ Thượng Hải đã tự mình lái xe đi hẹn hò bí mật với Đường Tuyết Mai.

Kỷ Hi Nguyệt tức không chịu được, nhưng cô cố gắng bình tĩnh lại. Có vẻ tình yêu mà bố dành cho Đường Tuyết Mai rất giống mối tình đầu. Dù sao mẹ cô cũng đã mất mười một năm, khó khăn lắm mới thích lại một người phụ nữ, đương nhiên sẽ không đành lòng buông tay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi