ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Một tiếng ‘phanh’ vang lên, người đàn ông đâu ngờ Kỷ Hi Nguyệt sẽ đột ngột phản kháng. Anh ta bị Kỷ Hi Nguyệt đẩy vào vách container, đầu bị đập tới choáng váng.

Kỷ Hi Nguyệt lại tiếp tục bồi thêm một quyền vào huyệt thái dương của anh ta, người đàn ông chưa kịp than khóc đã bị đánh đến bất tỉnh nhân sự.

Người đàn ông còn lại sau khi kinh ngạc, lập tức vung một quyền vào Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt nghiêng người né tránh, làm cú đấm của người đàn ông bị hụt. Kỷ Hi Nguyệt lập tức đá lại một cước, người đàn ông bị trúng cú đá sau đó văng vào vách container, lại một tiếng ‘phanh’ vang lên.

Kỷ Hi Nguyệt tức thì xông lên, kim tiên gây mê trong chiếc nhẫn đã được chuẩn bị từ trước, cô đâm thẳng vào cánh tay của người đàn ông.

Người đàn ông nghiến răng chặn lại sự tấn công của Kỷ Hi Nguyệt,  trong lúc tay chân đang luống cuống, anh ta tự nhiên cảm giác chóng mặt, cánh tay dần mất lực. Khi Kỷ Hi Nguyệt đếm đến năm, người đàn ông nhắm mắt lại, hoàn toàn bị gây mê.

Người đàn ông đứng chỉ huy bên ngoài container không ngờ cảnh tượng như vậy chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Anh ta lập tức leo lên muốn tóm lấy Kỷ Hi Nguyệt, nhưng phát hiện hai người của mình đã bị đánh ngã.

Kỷ Hi Nguyệt vừa xoay người đã trở thành một chọi một.

Người đàn ông kinh hãi, người phụ nữ này biết đánh nhau? Hơn nữa còn hạ đo ván hai người anh em của anh ta.

Anh ta lập tức rút con dao găm sáng loáng, chỉa về phía Kỷ Hi  Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt hơi hoảng, dù sao đó cũng là dao, lỡ bị đâm trúng chỗ hiểm thì rất nghiêm trọng.

“Chủ nhân của các anh muốn giết tôi?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Người đàn ông lập tức đáp: “Chỉ cần cô ngoan ngoãn, dĩ nhiên sẽ không làm khó cô!”

“Vậy anh có thể nói cho tôi biết là ai muốn bắt tôi không?” Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt, nhân tiện nhìn chiếc ghế bên chân.

Người đàn ông bật cười: “Nói cho cô biết thì cô có thể sống sót sao? Hợp tác chút đi, tôi sẽ không làm khó. Nếu không đừng trách lưỡi dao này không có mắt.”

“Vậy sao? Anh thử động đi, xem tôi có giết chết anh không!” Đột nhiên, phía dưới thùng container, một giọng nói âm u vang lên sau lưng người đàn ông.

Giọng nói này như được phát ra từ địa ngục Cửu Châu, vừa nghe đã khiến người khác máu huyết đông lại thành băng.

Kỷ Hi Nguyệt ngước mắt lên, trong phút chốc, ánh mắt đầy sự kinh ngạc và vui mừng. Người đàn ông cũng sợ hãi quay người lại, tức thì nhìn thấy một nòng súng đen ngòm đang chỉa vào đầu anh ta.

“Anh Hàn! Em biết là thế nào anh cũng đến cứu em mà!” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng hét lên, sau đó từ bên trong chạy ra, dĩ nhiên là người đàn ông đang đứng ở cửa container đã bị tay súng của Triệu Húc Hàn dọa cho cứng đờ.

Trước khi Kỷ Hi Nguyệt chạy ra ngoài còn đá anh ta một cước.

Triệu Húc Hàn đang đứng bên dưới lập tức né đường, người đàn ông bị Kỷ Hi Nguyệt đá văng khỏi thùng container và ngã xuống đất thật mạnh, đau đớn khiến cả người anh ta co quắp.

Người đàn ông đưa mắt nhìn xung quanh, thì ra lúc này các anh em cũng nằm dưới đất kêu gào thảm thiết, bên kia có một bóng lưng mạnh mẽ đang ném người anh em cuối cùng của anh ta xuống biển.

Tốc độ y như ma quỷ.

Thấy cú đá dữ dội của Kỷ Hi Nguyệt, khóe miệng của Triệu Húc Hàn cũng run rẩy.

Đương nhiên thấy cô không sao, còn có thể chống đỡ đến lúc này, anh rất yên tâm. Có trời mới biết anh đã bị cô dọa đến đau tim thế nào.

Kỷ Hi Nguyệt vô cùng vui vẻ, cũng thở phào nhẹ nhõm, đứng trên cao mở rộng vòng tay với Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn vội vàng đỡ lấy cô, ôm trọn cô vào lòng, trái tim anh cuối cùng cũng bình yên trở lại.

“Sao lại bất cẩn như vậy chứ?” Triệu Húc Hàn vỗ về hỏi han cô.

Kỷ Hi Nguyệt chu miệng: “Ai biết được, tự nhiên đang ngồi trên taxi thì bị bốn người đàn ông đánh gọng kìm, nếu không em cũng đâu bị bắt.”

“Kungfu chưa đến nơi đến chốn.” Triệu Húc Hàn sờ đầu cô, cau mày nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi