ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Thím Lý  nhìn cô rất lâu: “Tiểu thư, trước giờ cậu chủ không gần gũi với phụ nữ, nên rất có thể cậu ấy vẫn chưa hiểu rõ tình cảm của bản thân, nhưng thím Lý chưa bao giờ thấy cậu chủ quan tâm một người phụ nữ nào như vậy cả. Vì vậy tiểu thư à, cô cũng nên tha thứ cho bản tính buồn vui thất thường của cậu chủ. Chẳng phải nói người đang yêu thì tố chất thần kinh có chút vấn đề sao? Có thể cậu chủ là người như vậy, nhưng có lẽ chính bản thân cậu ấy cũng không nhận ra mà thôi.”

Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn bà, sau đó bật cười: “Thím Lý, cháu hiểu rồi, vậy thím có muốn cháu làm chủ mẫu của Triệu gia không?”

Thím Lý sửng sốt, sắc mặt có chút khó xử: “Đương nhiên muốn. Tiểu thư tốt như vậy, chỉ là, chỉ là…”

“Chỉ là cháu không đủ tư cách đúng không? Phải rồi, vị tiểu thư của Quốc Tế Úy Lam đó có đủ tư cách không?” Điều duy nhất mà Kỷ Hi Nguyệt biết tính tới thời điểm hiện tại là Triệu Nhất Gia một lòng muốn Triệu Húc Hàn và đại tiểu thư của Quốc Tế Úy Lam kết hôn với nhau.

Thím Lý nghĩ một chút rồi nói: “Tiểu thư, người được chọn làm chủ mẫu của Triệu gia nhất định phải được sự đồng ý của người đứng đầu tám khu vực, đó cũng là quy tắc chủ nhân của Triệu gia phải tuân thủ khi ngồi lên vị trí chủ nhân.”

“Người đứng đầu của tám khu vực? Là sao?” Kỷ Hi Nguyệt không biết kết cấu của hệ thống Triệu gia.

Thím Lý có chút khó xử, không biế có nên nói hay không, cuối cùng chỉ còn cách nói như vậy: “Tiểu thư, Triệu gia rộng lớn và vô cùng phức tạp, công việc kinh doanh trải khắp toàn cầu, có tổng cộng là tám chi nhánh trên toàn cầu, vì vậy chủ nhân của Triệu gia và chủ mẫu của Triệu gia nhất thiết phải được sự đồng ý của người đứng đầu tám chi nhánh đó, ít nhất là phải được năm tấm vé tán thành.”

Kỷ Hi Nguyệt vừa nghe vừa chau mày, thím Lý tiếp tục nói: “Chủ mẫu của Triệu gia cũng là một nhân tố quan trọng của Triệu gia. Vì vậy, từ trước đến nay không được qua loa cẩu thả. Những điều kiện đủ mà một chủ mẫu Triệu gia cần phải có đã sớm được quy định trong quy củ.”

“Thím Lý, thím nói cho cháu biết điều kiện của chủ mẫu Triệu gia đi.” Kỷ Hi Nguyệt rất muốn biết.

Thím Lý đánh mắt nhìn ra bên ngoài, sau đó nói: “Tiểu thư, tôi, tôi nói với cô cũng được, nhưng cô tuyệt đối đừng truyền ra ngoài. Nếu không thím Lý sẽ không được gặp lại cô nữa đâu.”

“Thím Lý, thím yên tâm đi, cháu đâu phải là người không có đầu óc? Huống hồ, cháu rất thích  những món ăn mà thím Lý làm, không có thím cháu làm sao sống nổi chứ.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nịnh nọt.

Thím Lý nghe cô dỗ ngọt thì cười toe toét, trong lòng rất cảm động. Bà biết Kỷ Hi Nguyệt là một cô gái lương thiện, chỉ là nếu muốn là chủ mẫu của Triệu gia thì quả thực hơi khó cho cô.

Bà cũng cảm thấy đau lòng cho cô.

“Điều kiện thứ nhất là phải có năng lực tự bảo vệ,  khả năng chiến đấu và kỹ thuật phòng thân nhất định phải đánh được ba vệ sĩ của Triệu gia.”  Thím Lý nói điều đầu tiên.

Kỷ Hi Nguyệt trố mắt: “Sao cơ? Đánh ngã được ba người như thím?”

“Tiểu thư, thực lực của tôi chỉ là bình thường thôi, cô phải đánh được ba người cỡ như Lão Khôi ấy.” Thím Lý tạt cho cô một gáo nước lạnh.

Kỷ Hi Nguyệt muốn rớt con ngươi ra ngoài, nuốt nước miếng nói: “Cháu bây giờ chắc chưa đánh tới mười chiêu là đã bại dưới tay lão Khôi rồi.”

“Cô biết là tốt.” Thím Lý thực sự không muốn đả kích cô.

Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười, làm người phụ nữ của Triệu Húc Hàn khó tới vậy sao?

Cô thấy Triệu Húc Hàn nên chuẩn bị tâm lý độc thân cả đời là được rồi đấy!

“Vậy, vậy điều kiện thứ hai là gì?’ Kỷ Hi Nguyệt vẫn muốn biết.

Thím Lý cười gượng gạo, nói: “Điều kiện thứ hai là gia thế, khả năng tài chính phải đạt cỡ hai mươi tỷ đô la Mỹ trở lên.”

“Mẹ kiếp!” Kỷ Hi Nguyệt buột miệng nói hai chữ.

Thím Lý nói: “Tiểu thư, mặc dù tập đoàn Kỷ Hải ở Cảnh Thành rất tiếng tăm, nhưng vẫn chưa đạt yêu cầu.”

Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt rất khó coi, thở dài nói: “Xem ra chủ mẫu của Triệu gia đúng là không dễ làm nhỉ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi