ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

“Sao cơ!” Liễu Đông sửng sốt, “Người quen? Vậy, vậy chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao? Dì Tuyết, rốt cuộc dì đã làm gì mà người ta tức giận muốn chém dì vậy?”

Trong lòng Liễu Đông như có lửa đốt, chuyện như vậy mà Đường Tuyết Mai không muốn báo cảnh sát, chắc chắn là bên trong có vấn đề gì đó không thể nói cho người khác biết.

Nghĩ đến quan hệ giữa giữa dì ấy và Tần Hạo, cả chuyện tai nạn giao thông trên cầu Giang Sơn, trong lòng cậu rất lo sợ.

Đường Tuyết Mai ngại ngùng nhìn Kỷ Hi Nguyệt và bác sĩ đang băng bó. Kỷ Hi Nguyệt liền nói: “Tôi ra ngoài trước.”

Nói xong cô bước ra ngoài. Vừa ra tới cửa thì nhìn thấy Long Bân đang đi tới, cô kéo anh ta ra bên ngoài đợi.

Bên trong, bác sĩ băng bó vết thương xong cũng nói với Đường Tuyết Mai: “May mà chỉ là vết thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng, nhưng tôi vẫn đề nghị cô nên báo cảnh sát. Lỡ lần sau gặp phải chuyện tương tự thì không may mắn vậy đâu.”

“Vâng, cám ơn bác sĩ.” Đường Tuyết Mai vội vàng nói cảm ơn, nhưng rõ ràng là không có động thái báo cảnh sát.

Sau khi bác sĩ ra ngoài, Liễu Đông nôn nóng nói: “Dì Tuyết, nhất định phải báo cảnh sát. Dì như vậy sẽ dọa chết ông nội đấy.”

Đường Tuyết Mai vội vàng nói: “Tuyệt đối đừng báo cảnh sát, dì đã nói là người quen rồi mà, chỉ là có chút tranh chấp thôi. Anh ta cũng không cố ý muốn chém dì, chỉ uy hiếp dì, tại dì kích động anh ta nên mới bị anh ta sơ ý cắt xoẹt qua da.”

“Rốt cuộc là ai? Mà sao dì còn bảo vệ anh ta? Hơn nữa có phải rất nhiều người nhìn thấy không?” Liễu Đông lại hỏi.

“Ở bãi đậu xe khu dân cư của dì, nhưng không ai nhìn thấy cả. Dì gọi con tới là muốn con giúp dì làm một chuyện.” Đường Tuyết mai nói.

Liễu Đông sửng sốt, sau đó cau chặt mày, nói: “Dì Tuyết, bố con gọi điện thoại cho con, dì nói cho họ biết rồi mà?”

“Dì không muốn nói, nhưng di động của dì bị rớt, không nhớ số điện thoại của con nên chỉ còn cách gọi điện thoại cho bố con.” Đường Tuyết Mai cũng rất âu sầu.

“Bố con cũng nóng ruột muốn chết. Dì Tuyết, dì nói rõ xem, là tranh chấp  tình cảm hay đã làm gì phạm pháp rồi?” Liễu Đông hỏi.

Đường Tuyết Mai sửng sờ, nhìn Liễu Đông với vẻ kinh ngạc: “Thằng nhóc này, ăn nói bậy bạ gì thế? Làm gì có chuyện phạm pháp ở đây. Dì muốn nhờ con chuyển giúp dì phần tài liệu, vì đã hứa với người ta là sáng nay sẽ đưa đến, nhưng bây giờ dì quá bất tiện, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có con là thích hợp nhất.”

“Tài liệu gì? Đưa tới đâu?” Liễu Đông hỏi.

Đường Tuyết Mai có chút khó khăn vươn tay muốn lấy túi xách của cô ta, Liễu Đông vội vàng giúp đỡ. Đường Tuyết Mai lấy một túi tài liệu bằng nhựa dẻo ra: “Đây, con giúp dì đưa đến Bất Động Sản Kỷ Tinh, giao tận tay cho phó tổng giám đốc Tần Hạo, nhất định phải đích thân giao tận tay anh ta biết chưa? Anh ta là khách hàng lớn của công ty dì, không thể xảy ra sơ sót, nếu không dì Tuyết của con sẽ bị sa thải.”

“Tần Hạo? Bất Động Sản Kỷ Tinh?” Giọng của Liễu Đông gần như run rẩy, nhưng hiển nhiên là Đường Tuyết Mai không để ý đến điểm này.

“Nhanh lên đi, bố con sắp đến rồi đấy.” Đường Tuyết Mai nói, “ Nhớ, nhất định phải giao tận tay Tần Hạo.”

Liễu Đông đang còn muốn hỏi thì Đường Tuyết Mai đã vội vàng nói: “Được rồi, chuyện này đợi con về dì Tuyết sẽ nói cho con nghe. Bây giờ con cứ đi giao tài liệu cho dì trước đi, ngoan nào!”

Liễu Đông cũng hết cách, bụng dạ đầy sự sợ hãi và hoài nghi, nhưng đành phải rời khỏi.

Ngoài cửa, thấy Liễu Đông bước ra với sắc mặt tái nhợt, trán đẫm mồ hôi, Kỷ Hi Nguyệt vội vàng hỏi thăm: “Liễu Đông, cậu không sao đấy chứ? Dì Tuyết của cậu có sao không?”

Liễu Đông khẽ lắc đầu, đột nhiên kéo Kỷ Hi Nguyệt ra bên ngoài: “Chị Nguyệt, làm sao bây giờ? Làm sao đây!?”

“Làm sao cái gì?” Kỷ Hi Nguyệt bị cậu làm giật mình, Long Bân ở phía sau vẫn giữ khoảng cách mười mét. Anh ta thấy hình như Liễu Đông không muốn để anh ta biết sự tình, nhưng anh ta biết Kỷ Hi Nguyệt mới là người muốn biết chuyện của Đường Tuyết Mai hơn.

Cho nên anh ta rất biết điều để không gian cho hai người nói chuyện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi