ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

“Không phải sợ, là tôi rất kính phục Hàn thiếu. Cô nghĩ đi, anh ấy chỉ hơn tôi hai tuổi, nhưng đã quản lý được một tập đoàn Triệu thị lớn như vậy, đây là điều mà không phải một người bình thường  có thể làm được.” Long Bân thở dài nói.

Kỷ Hi  Nguyệt khẽ nhún vai: “Có vẻ anh rất hiểu anh ấy nhỉ.”

“Ừm, bố tôi có làm ăn với tập đoàn Triệu thị, từ nhỏ đã chỉ bảo tôi phải học tập theo Hàn thiếu. Lần này Hàn thiếu có thể tìm tôi, trong lòng tôi rất hạnh phúc. Biết cô là người phụ nữ cuẩ Hàn thiếu, tôi thật sự rất kinh ngạc.”

“Vậy sao?” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ, chuyện này cũng khéo quá rồi đấy.

Long Bân cười hì hì, anh ta cũng không biết là có lừa được Kỷ Hi Nguyệt không, dù sao cậu chủ cũng đã dặn anh ta nói như vậy.

Xe nhanh chóng rời khỏi khu dân cư Phong Nhã, huênh hoang thẳng tiến đến tòa nhà Hoàn Cầu nơi đặt công ty Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt dẫn Long Bân lên tầng tám, phát hiện lối đi đã chật kín người. Bây giờ đã hơn chín sáng, nghe nói mới tám giờ đã có người đến xếp hàng đăng ký.

Long Bân và Kỷ Hi Nguyệt đều mang mắt kính đen, hai người nhìn cứ như trai tài gái sắc, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Kỷ Hi Nguyệt thấy, hầu hết đều là người mới đến đăng ký làm diễn viên, và đa số đều là sinh viên học diễn xuất.

“Wow, cô ấy chính là Kỷ đại tiểu thư ư? Đẹp thật đấy, còn đẹp hơn cả trên ảnh.”

“Đúng vậy, rất có khí chất.”

“Hâm mộ thật ấy, vừa xinh đẹp lại giàu có, sao lại biết đầu thai thế không biết.”

“Người đàn ông bên cạnh là ai thế nhỉ? Đẹp trai quá.”

“Là bạn trai chăng? Chưa từng thấy. Nhìn anh ta rất có cá tính, chắc chắn là phú nhị đại.”

“Đúng là vật hợp theo loài, người phân theo nhóm. Trong giới nhà giàu cũng toàn là nhà giàu. Những người nghèo như chúng ta chỉ có thể càng nghèo thêm.”

“Đừng thối chí, biết đâu lại được chọn trúng thì sao. Làm ngôi sao cũng có thể thành danh, trở thành người giàu có.”

“Hy vọng may mắn.”

……….

Mọi người xôn xao bàn tán. Dưới sự bảo vệ của Long Bân, Kỷ Hi Nguyệt vượt qua lối đi đầy  người. Cô cũng nhìn thấy có vài người áo đen đang giữ gìn trật tự, xem ra là người Triệu Húc Hàn phái tới.

Vừa bước vào văn phòng của Cố Cửu đã nhìn thấy một người phụ nữ và hai người đàn ông cũng đang ở trong. Bọn họ đều đang ngồi trên sô pha, hơn nữa dáng vẻ rất trịch thượng.

“Chủ tịch, cô đến rồi.” Cố Cửu nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt thì lập tức đứng lên. Chỉ là, khi Kỷ Hi Nguyệt nghe anh ấy gọi danh xưng như thế, trong lòng có chút sửng sờ.

“Cố Cửu, công việc tuyển dụng chắc là nên bắt đầu được rồi?” Kỷ Hi Nguyệt nói với anh ấy, nhưng ánh mắt lại nhìn ba người kia, “ Ba vị đây là?”

Ba người kia cũng đứng lên, nhưng nụ cười trên mặt có chút giả trân, hơn nữa ánh mắt còn đầy sự khinh miệt coi thường.

“À, ba vị này là người của ba công ty điện ảnh và truyền hình lớn. Đây là cô Hứa Phượng, phó tổng của Điện Ảnh và Truyền Hình Hoàn Vũ. Đây là anh Phùng Lượng, thư ký của chủ tịch công ty Điện Ảnh và Truyền Hình Tông Hoành, còn đây là anh Đông Phương Sơn, em trai của sếp tổng Điện Ảnh và Truyền Hình Đông Phương. Ba vị, đây là cô Kỷ Hi Nguyệt, chủ tịch của chúng tôi.”

Cố Cửu giới thiệu xong, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Kỷ Hi Nguyệt.

“Cô Kỷ đúng là tuổi trẻ tài cao, mới bấy nhiêu tuổi mà đã thành lập được công ty, còn tuyển quân toàn thành phố. Hình như là đang muốn ba công ty điện ảnh và truyền hình lâu đời của chúng tôi tiệt luôn mầm mống đây mà.” Dưới đôi mắt một mí của Hứa Phượng là sự sắc bén và châm chọc.

“Đúng đấy. Kỷ đại tiểu thư có chỗ dựa vững chắc thật, tùy tiện bỏ ra mấy trăm triệu chơi đùa, chúng tôi làm sao mà bì kịp.” Phùng Lượng nói, “Hơn nữa còn đào người đại diện của Hoàn Vũ tôi nhanh như vậy, thật là khiến mấy người già chúng tôi trở tay không kịp.”

Đông Phương Sơn nhìn sự trẻ trung xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt, cười như không cười, nói: “Cô Kỷ rất có khí phách. Cô định tuyển tất cả người mới của đợt này luôn à?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi