ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Mọi người đều lũ lượt gật đầu. Vốn dĩ còn cho rằng Kỷ Hi Nguyệt thật sự quái dị, nhưng nghe giáo sư Triệu phân tích đây cũng là một loại tâm lý học tội phạm xong, đã cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt bình thường hơn rất nhiều.

Đáng khen ngợi là sự nhạy bén của Vương Nguyệt trong lĩnh vực này hình như còn lợi hại hơn một chút so với những người chuyên môn như giáo sư Triệu.

Chỉ có thể nói là trên đời  này người tài vô số kể, chỉ là chúng ta chưa gặp mà thôi.

Buổi chiều, Kỷ Hi Nguyệt về lại đài truyền hình Cảng Long. Khi xe chuẩn bị vào bão đậu xe, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở cửa ra vào.

“Long Bân, dừng xe!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói với Long Bân.

Long Bân lo lắng: “Đừng nói cô muốn xuống xe ở đây chứ?”

“Ừm, anh nhìn bên kia xem có phải Lý Lộ Lộ không?” Kỷ Hi Nguyệt chỉ ngón về hướng cửa đài truyền hình.

Long Bân xoay đầu nhìn. Quả nhiên là Lý Lộ Lộ của đài truyền hình Hương Thành.

“Sao cô ta lại ở đây?” Long Bân kinh ngạc.

“Cho nên tôi mới muốn xuống xe để hỏi thử đấy. Anh yên tân. Giữa thanh thiên bạch nhật, hung thủ cũng không dám xuất hiện ở đây đâu.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười rồi xuống xe.

Khóe miệng Long Bân khẽ run rẩy, nhìn cô xuống xe cũng hết cách. Thấy xung quanh vắng vẻ, có bảo vệ và camera, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra nhanh như vậy, vì vậy anh ta lập tức lái xe vào bãi đậu xe.

Kỷ Hi Nguyệt vừa đi tới cổng, Lý Lộ Lộ đã nhìn thấy cô.

“Vương Nguyệt!” Lý Lộ Lộ thở hổn hển chạy tới, hình như thái độ không mấy tốt đẹp.

“Cô tìm tôi?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Đương nhiên là tìm cô rồi. Tại sao cô lại trở thành người độc quyền đưa tin!? Rõ ràng tôi mới là người đưa tin đầu tiên. Rốt cuộc cô đã dùng cách gì để cuỗm mất tin tức của tôi?”

Hóa ra Lý Lộ Lộ được cấp trên yêu cầu theo dõi các tin liên quan, nhưng cảnh sát không tiết lộ thông tin gì cho cô ta, cô ta chỉ còn cách viết khống tin tức, nhưng sau đó mọi người lại phát hiện tin tức bên chỗ Vương Nguyệt chân thật và chi tiết hơn, do đó mà bản tin của cô ta không còn ai xem nữa.

Cô ấy bị cấp trên dạy cho một trận, cho nên mới chạy tới đây tìm Vương Nguyệt để trút giận.

Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai: “Cô Lý Lộ Lộ, chuyện tìm được tin tức hay không là dựa vào khả năng của mình, sao lại nói tôi cuỗm của cô? Tôi đâu có ngăn cản cô đưa các bản tin liên quan.”

Lý Lộ Lộ đương nhiên biết sự cạnh tranh giữa các phóng viên là cuộc chạy đua với thời gian, vì thế cho dù tin tức bị cuỗm đi thì cũng chẳng thể nói được gì.

Nhưng cô ấy rất tức giận, muốn hỏi xem làm cách nào để có được sự ưu ái của cảnh sát.

“Cô, rốt cuộc cô đã làm thế nào?” Lý Lộ Lộ đỏ mặt hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Chắc do chuyện vụ án phân xác thì phải. Cảnh sát có ấn tượng tốt với tôi, nên mới cho tôi tin tức độc quyền.”

Thực ra Lý Lộ Lộ cũng biết, cho nên sắc mặt bỗng trở nên ngượng ngập, sau đó khó xử nói: “Chuyện đó, tôi, kỳ thực tôi cũng biết, chỉ là tôi sợ cấp trên mắng. Vương Nguyệt, cô, cô có thể cho tôi một chút tin tức được không? Tôi sợ cấp trên sẽ vì chuyện này mà sa thải tôi.”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Không thể nào. Chì vì một tin tức mà sa thải nhân viên? Bộ phận tin tức của Hương Thành khắt khe như vậy sao?”

Lý Lộ Lộ lập tức nói: “Cũng không phải. Chủ yếu là bình thường tôi tương đối mờ nhạt vô vị. Vụ án cưỡng giết lần này cũng là cơ duyên trùng hợp. Cho nên cấp trên nói là nếu như tôi có thể nắm chắc lần này thì sẽ tăng chức thăng lương cho tôi. Còn nếu lần này không làm tốt thì cho tôi cuốn gói.”

Lý Lộ Lộ nói rồi nước mắt lưng tròng: “Tôi tốt nghiệp đại học xong thì một mình ra ngoài làm việc, không dễ dàng gì mới ổn định được. Tôi không muốn gia đình tôi phải lo lắng. Hơn nữa tôi rất thích công việc này, cho nên Vương Nguyệt, cô có thể giúp tôi được không?”

“Bây giờ cô chỉ sống một mình?” Kỷ Hi Nguyệt chỉ nghe được câu này. Thảo nào cô ấy lại trở thành nạn nhân thứ ba.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi