ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Lý Lộ Lộ vừa nói vừa phát run, mặt đầy vẻ khiếp sợ, quả thực đã bị dọa không nhẹ.

“Được rồi được rồi. Bây giờ không sao rồi. Đừng sợ.” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Những bằng chứng và đồ vật để lại hiện trường có tác dụng gì không? Đã biết hung thủ là ai chưa?”

“Hung thủ mang nón trùm đầu và găng tay, nhưng vì vội vàng nên lần này quần áo đã bị móc rách, để lại vết máu, có thể kiểm tra mô da, đã đưa đi giám định. Chắc là sẽ nhanh biết được danh tính của hung thủ thôi.” Hoa Miêu nói.

“Vậy thì tốt.” Kỷ Hi Nguyệt thật sự rất sợ lần này lại không thu được thứ gì. Vậy thì quả thực đã thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng.

Trương Cường và đồn trưởng vội vàng chạy tới bệnh viện. Vừa tới nơi thì nhìn thấy có hai người đàn ông lạ mặt mặc đồ đen đang ngồi trước phòng bệnh của Lý Lộ Lộ. Một người thì đội nón đen, đeo mắt kính to. Người còn lại thì đeo kính gọng vàng, khuôn mặt hờ hững nhưng nhìn có vẻ đàng hoàng.

Đồn trưởng nhìn thấy Tiêu Ân thì hai mắt lập tức mở lớn, sau đố vội vàng chạy đến, mỉm cười nói: “Anh Tiêu, sao anh lại ở đây? Vị này là?”

“Cậu chủ của tôi.” Tiêu Ân biết né tránh cũng không được, đành phải nói sự thật.

Triệu Húc Hàn ngước mắt liếc nhìn nhìn đồn trưởng, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén sau lớp kính khiến cho máu huyết toàn thân của đồn trưởng Lý bỗng chốc đông cứng lại.

“Hóa ra là chủ nhân của Triệu gia. Thất lễ, thất lễ.” Đồn trưởng lập tức cười nịnh nọt, vươn tay ra.

Triệu Húc Hàn liếc nhìn tay ông ta, miễn cưỡng vươn tay ra bắt một chút, lạnh giọng nói: “Tại sao chưa bắt được hung thủ?”

Đồn trưởng Lý bị khí thế của Triệu Húc Hàn lấn áp, sống lưng lập tức lạnh ngắt.

“Đều là lỗi của tôi, sắp xếp còn chút lơ là.” Đội trưởng Trương vội nói. Trong lòng anh ta càng thêm kinh hãi. Vị này là Triệu Húc Hàn, chủ nhân của Triệu gia trong truyền thuyết sao?

“Vương Nguyệt đã cho các anh nhiều dữ liệu như thế, kết quả các anh vẫn để hung thủ chạy thoát. Các anh tưởng rằng lần nào cũng có manh mối tốt như vậy sao? Vương Nguyệt không phải thần thánh, hơn nữa cô ấy còn phải đối mặt với nguy hiểm rất lớn. Nếu tên hung thủ trốn thoát tìm đến cửa, các anh ai sẽ chịu trách nhiệm?” Triệu Húc Hàn lạnh lùng chất vấn hai người đàn ông.

Đồn trưởng Lý lau vội mồ hôi trên trán: “Thật sự xin lỗi, là sơ sót của chúng tôi. Nhưng lần này hung thủ có để lại dấu máu, đã đem đi kiểm nghiệm. Tin là sẽ nhanh thôi sẽ biết được danh tính.”

“Đúng đúng. Sẽ nhanh thôi.” Đội trưởng Trương vội nói.

Kỷ Hi Nguyệt ở bên trong nghe thấy giọng điệu trách mắng của Triệu Húc Hàn thì lập tức ra ngoài.

“Đồn trưởng Lý, đội trưởng Trương, các anh đến rồi à.” Kỷ Hi Nguyệt chạy tới hỏi thăm.

“Thăm xong chưa?” Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Oh, Lý Lộ Lộ bị hoảng sợ không nhẹ, may là không sao.”

“Về được chưa?” Triệu Húc Hàn lại hỏi Kỷ Hi Nguyệt.

Đồn trưởng Lý và đội trưởng Trương rất tò mò về quan hệ của hai người.

“Vương Nguyệt, cô với chủ nhân Triệu là?” Đồn trưởng Lý ngại ngùng hỏi.

“Cô ấy là người của tôi.” Triệu Húc Hàn trực tiếp trả lời, “Đi.”

Nói xong thì kéo tay Kỷ Hi Nguyệt bỏ đi.

Kỷ Hi Nguyệt mặt đỏ tía tai. Người đàn ông này quên là cô đang trong bộ dáng xấu xí của Vương Nguyệt sao? Còn nữa, sao lại nói như vậy? Làm người ta xấu hổ quá đi mất.

Khóe miệng Tiêu Ân khẽ run rẩy, khẽ liếc nhìn hai người đàn ông đang còn chấn kinh một cái rồi lập tức đuổi theo.

Đồn trưởng Lý và đội trưởng Trương nhìn nhau sợ hãi. Hai người đều bị dọa hết hồn. Đây là tổ hợp gì vậy? Kiểu quan hệ gì đây?

Triệu Húc Hàn kéo Kỷ Hi Nguyệt tới trước cửa thang máy, Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Anh Hàn, em, em muốn đi nhà vệ sinh.”

Triệu Húc Hàn đành buông tay cô ra. Kỷ Hi Nguyệt lập tức chạy ù đến nhà vệ sinh cuối hành lang cách đó không xa. Cô quả thực có chút buồn tiểu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi