ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ, bằng bất cứ giá nào cô cũng phải giành được chút địa vị trước mặt tên đại ma vương này, cứ để anh gọi đến đuổi đi như vậy, cả đời này e là cô sẽ trở thành sủng vật của anh thật.

Triệu Húc Hàn vừa nghe là đã nhủ bụng, Tiêu Ân đoán trúng rồi. Người phụ nữ này đang tố cáo anh không xem cô là bạn gái?

Nhưng anh vì cô làm nhiều chuyện như vậy, lẽ nào cô chỉ cảm thấy vô nghĩa? Anh đường đường là chủ  nhân của Triệu gia, chẳng lẽ lại đi rãnh rỗi vì một người phụ nữ?

Hay là bởi vì anh không nói ra, chỉ làm cũng vô ích?

Tâm tư của phụ nữ quả nhiên quá khó đoán.

Kỷ Hi Nguyệt thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm không trả lời, cô lại chép miệng nói tiếp: “Anh Hàn, em là bạn gái của anh sao?”

Ánh mắt Triệu Húc Hàn có chút lấp lánh, không biết nên trả lời thế nào.

“Nếu không phải, tại sao anh lại tốt với em như vậy? Chẳng lẽ không phải vì anh xem em như bạn gái?”

Kỷ Hi Nguyệt thoáng kích động, có lẽ đã đến lúc cô nên hỏi thử anh nguyên do vì sao kiếp trước lại tốt với cô như vậy.

Cô tuyệt đối không tin kiếp trước anh vì thích cô mà trả giá nhiều như vậy. Suy cho cùng, lúc đó cô chỉ mê muội Triệu Vân Sâm, còn đối với Triệu Húc Hàn thì không khác gì một người đàn bà chua ngoa.

Người đàn ông này không bao giờ là kiểu thích cuồng ngược.

Còn kiếp này, khi cô đã thức tỉnh, anh lại càng tốt với cô hơn, cho nên trong này nếu nói không có bí mật, cô không cách nào thuyết phục bản thân được.

“Em cảm thấy không phải?” Triệu Húc Hàn nheo mắt lại, trong lòng anh rất muộn phiền. Kỳ thật, khoảng thời gian này anh cũng đã nhận ra sức ảnh hưởng của Kỷ Hi Nguyệt đối với mình.

Và cũng đồng ý rằng, sâu tận đáy lòng anh đã thích người phụ nữ này, nhưng ngặt nỗi, anh là chủ nhân của Triệu gia, làm sao có thể thừa nhận anh đã thích cô?

Như vậy rất mất mặt.

Phải là cô nói thích anh mới đúng chứ? Dù sao anh cũng ưu tú như vậy mà!

Nội tâm của Triệu Húc Hàn hoàn toàn là chủ nghĩa đàn ông, cộng thêm cái kiểu kiêu ngạo không ai bì nổi, cho nên muốn anh mở miệng thừa nhận đã thích Kỷ Hi Nguyệt, e là rất khó.

Kỷ Hi Nguyệt thoáng sửng sốt, sau đó đáp lại: “Anh chưa từng nói, làm sao em biết? Anh Hàn, anh có thích em không? Có xem em là bạn gái không? Anh có nghiêm túc muốn sống cả đời cùng em không?”

Kỷ Hi Nguyệt hỏi một mạch bốn câu.

Đáng tiếc là Triệu Húc Hàn không đáp lại cô câu nào, sống chết bám lấy thể diện.

“Em tự hiểu là được!” Triệu Húc Hàn quăng lại một câu rồi xoay người về chiếc ghế da sau bàn làm việc, ngồi xuống.

Kỷ Hi Nguyệt thầm thở phào. Cho dù anh không trả lời, nhưng không phát cáu đã là chuyện tốt rồi. Địa vị của cô có được tính là tiến thêm một bước không nhỉ?

Bởi rằng kiếp trước, cứ mỗi lần cô nổi điên là sẽ bị trừng phạt, còn bây giờ ít nhất cũng có chút tiến bộ là giao tiếp ôn hòa.

“Em không biết, dù sao em cũng cảm thấy, nếu anh Hàn thật sự xem em là bạn gái, chắc hẳn phải nói với em là anh thích em. Nếu không, để em hiểu lầm thì không hay lắm.”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn, phát hiện trên mặt anh thoáng chút lúng túng, cô chợt vui vẻ. Xem ra người đàn ông này vẫn có chút thích cô đấy chứ. Nếu không thì anh lúng túng làm gì?

Cô là phụ nữ không dè dặt thì thôi, anh đàn ông dè dặt cái gì? Chuyện đó anh cũng đã làm với cô, giờ còn ngại một câu nói?

Cũng già mồm cãi láo phết? Không phải, là giả tạo, quá giả tạo mới đúng!

Triệu Húc Hàn vẫn giữ im lặng, sau đó nhấn điện thoại gọi Tiêu Ân đang ở bên ngoài: “Chết hết rồi à? Cà phê đâu?”

“Đến ngay đây!” Tiêu Ân ở bên ngoài hết cả hồn, xém chút bệnh tim lại phát tác.

Bên trong xảy ra chuyện gì thế? Kỷ Hi Nguyệt chọc cho cậu chủ tức giận đến chửi người như vậy, xem ra thời tiết hôm nay âm u rồi.

Ông trời ơi, phù hộ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi