ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt thảng thốt, ngẩng đầu nhìn Triệu Húc Hàn đang bước qua đây, trong mắt đầy vẻ khó tin.

“Đã là người thì chẳng ai không yêu thể diện, chưa kể bố em còn là một người đàn ông thành đạt. Với tư cách là một người bố, ông ấy càng không mong muốn bị con gái biết được chuyện xấu của mình, huống hồ là chuyện ảnh nóng kiểu này. Bây giờ em gọi điện thoại qua chất vấn, em bảo bố em sẽ nghĩ thế nào, sẽ phải đối mặt với cô con gái này thế nào đây?”

Triệu Húc Hàn ngồi xuống, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô rồi nói.

Kỷ Hi Nguyệt siết chặt di động, nhìn Triệu Húc Hàn, sau đó bình tĩnh trở lại.

Cô khẽ gật đầu: “Anh nói cũng đúng. Là em quá kích động. Tối qua bố và em đã nói với nhau rất nhiều chuyện, nhưng không hề đề cập tới chuyện này, chứng tỏ là ông ấy không muốn cho em biết.”

“Cho nên chuyện này em phải xử lý bí mật.” Triệu Húc Hàn nói với cô.

Kỷ Hi Nguyệt ngước đầu, nhìn sâu là đôi mắt xinh đẹp và đen láy của anh: “Anh Hàn, em phải xử lý thế nào đây? Báo cảnh sát ư? Sao Đường Tuyết Mai lại có thể vô liêm sỉ như vậy? Người phụ nữ trong bức ảnh là cô ta, lẽ nào cô ta không sợ mình mất mặt sao?”

Triệu Húc Hàn khẽ cười, nhưng là giọng cười khẩy.

“Em thấy trong mấy bức ảnh này có tấm nào chụp chính diện cô ta không? Ngay cả thân thể cũng không có bộ phận quan trọng nào bị lộ ra, chứng tỏ mấy bức ảnh này cô ta đã cố ý gài bẫy từ đầu, và chắc chắn có sự hỗ trợ của người thứ ba.” Triệu Húc Hàn nói.

“Tần Hạo! Nhất định là cô ta và Tần Hạo đã cấu kết với nhau. Bây giờ em thật sự nghi ngờ, phải chăng lần đầu tiên Đường Tuyết Mai xuất hiện trước mặt bố em cũng được nằm trong kế hoạch của cô ta?” Kỷ Hi Nguyệt càng nghĩ càng sợ hãi.

Lẽ nào vì cô điều tra vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn nên Đường Tuyết Mai và Tần Hạo mới xuất hiện sớm hơn dự kiến? Lịch sử đã thay đổi, nhưng điều duy nhất không thay đổi là tâm địa mưu hại mà bọn họ muốn làm với bố cô.

Triệu Húc Hàn đáp: “Em bình tình trước đã. Có anh đây, em lo lắng gì chứ?” Triệu Húc Hàn thật sự muốn gõ vào đầu cô một cái.

Anh là chủ nhân của Triệu gia, có chuyện gì mà không giải quyết được? Quan trọng là lựa chọn sẵn lòng hay không sẵn lòng thôi.

Nhưng hình như người phụ nữ này có chuyện gì cũng muốn tự mình giải quyết. Dĩ nhiên là anh rất thích tính cách này ở cô, vì dù sao, sau này khi đã trở thành chủ mẫu Triệu gia, cô cũng phải đối mặt với rất nhiều vấn đề khó khăn và nguy hiểm, mà anh lại không thể từng giây từng phút ở bên cạnh để che chở cho cô, cho nên bản thân mạnh mẽ mới là sức mạnh chân chính nhất.

Vì vậy, nếu cô có thể học được cách giải quyết nguy hiểm thì càng tốt.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó bắt lấy cánh tay anh, nói: “Anh Hàn, vậy anh nói nên làm thế nào đây? Chắc bây giờ bố em rất khó chịu, nhưng lại không thể chia sẻ với người khác. Ông ấy đã nhiều tuổi vậy rồi, làm sao có thể chịu đựng được đả kích. Chẳng trách tối qua ông ấy lại nói xin lỗi mẹ em.”

Kỷ Hi Nguyệt chợt ngấn lệ, cô rất đau lòng cho bố mình.

Trong lòng càng thêm hận Đường Tuyết Mai và Tần Hạo. Nếu giết người không phạm pháp, cô thật sự muốn đến giết chết đôi cẩu nam nữ này ngay lập tức.

Triệu Húc Hàn thấy cô chảy nước mắt thì trong lòng liền khó chịu, anh nói: “Trong tay Đường Tuyết Mai chắc chắn vẫn còn ảnh gốc, cho dù bố em có xé mấy tấm ảnh kia cũng vô ích, nên bây giờ phải tìm được phim gốc của mấy bức ảnh này, trước khi muốn động vào Đường Tuyết Mai.”

“Tìm thế nào? Đâu có biết cô ta giấu ở đâu. Hơn nữa, bây giờ khoa học công nghệ phát triển như vậy, lỡ như đều lưu trong máy tính hoặc Usb thì làm thế nào đây?”

Kỷ Hi Nguyệt gấp đến độ tay chân luống cuống, cô không thể để bố chịu đựng nỗi oan này được.

“Đã nói là còn anh, em gấp cái gì!” Triệu Húc Hàn bực bội nói.

Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt như một vị đế vương của anh, suy nghĩ quay cuồng, sau đó lo lắng nói: “Anh Hàn, vậy anh định giúp em thế nào?”

“Anh có nói là anh giúp em sao? Với cái thái độ này của em?” Triệu Húc Hàn lạnh mặt đứng dậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi