ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Long Bân đáp: “Phải. Hàn thiếu đã nói với tôi, anh ấy cũng cho tôi nghĩ nửa tháng, ngoài ra còn phải làm huấn luyện viên của cô. Nếu chỉ dạy cô không tốt, tôi cũng phải cuốn gói.”

“Còn có chuyện này cơ à?” Kỷ Hi Nguyệt kinh hô một tiếng.

“Cho nên lần này tôi phải huấn luyện cho cô thật tốt, đến lúc đó cô đừng trách tôi nghiêm khắc đấy!” Long Bân tiêm một mũi dự phòng cho Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt hằn hộc nói: “Anh nghe lời Triệu Húc Hàn vậy à?” Vừa nói vừa nhướng lông mày.

“Đương nhiên. Khó khăn lắm anh ấy mới cho tôi một cơ hội, đương nhiên tôi phải nắm chắc rồi. Tôi nói cho cô nghe, thực ra mong ước lớn nhất của tôi là một ngày nào đó có thể đánh bại được Hàn thiếu.” Mắt Long Bân rực sáng.

“Anh không phải là đối thủ của anh ấy?” Kỷ Hi Nguyệt thoáng kinh ngạc, bởi vì cô biết Long Bân đã đạt được rất nhiều giải thưởng.

Long Bân bật cười: “Kỷ tiểu thư, vậy là cô không hiểu Triệu chủ nhân rồi, anh ấy là thần, không phải là người đâu.”

“Long Bân, tôi thấy anh hơi bị thần kinh rồi đấy. Cho dù có thần tượng thì cũng không mù quáng như anh vậy đâu. Tôi thừa nhận anh ấy rất lợi hại, nhưng thực chất đây là sự lớn mạnh của gia tộc Triệu thị, chứ không phải là tự thân anh ấy lớn mạnh. Thêm nữa, cho dù anh ấy có lớn mạnh đi nữa, nhưng cũng đâu tới mức khoa trương như anh nói.”

Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu, cảm thấy chàng thanh niên này sùng bái Triệu Húc Hàn tới mức hỏng não rồi.

“Cứ lấy thân thủ mà nói, tôi đã giao chiến với Hàn thiếu ba lần, nhưng cả ba lần tôi đều thua, mặc dù trước đó tôi đã từng đứng nhất những cuộc vật lộn trong thế giới ngầm.” Long Bân ngẫm nghĩ một chút rồi nói.

Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn anh ta, miệng mồm lại há hốc: “Không, không phải chứ? Anh, anh đứng nhất?” Lần trước cô nhìn thấy thân thủ của anh ta, lẽ nào đó chỉ là giả vờ?

“Phải. Cuộc cạnh tranh trong thế giới ngầm còn mạo hiểm hơn gấp trăm lần so với bên ngoài, lúc nào cũng như đang đùa giỡn với tính mạng. Tôi có thể đứng nhất thì cô nghĩ thực lực của Hàn thiếu như thế nào?” Khóe miệng của Long Bân cong lên.

Ánh mắt đang nhìn về phía trước lóe lên một tia sáng khó hiểu, đó là kiểu ánh sáng kính nể và sùng bái Triệu Húc Hàn từ tận đáy lòng.

“Anh Hàn lợi hại vậy cơ à?” Kỷ Hi Nguyệt quả thực không cách nào tưởng tượng được, bởi vì cô chưa từng xem qua các trận đấu của thế giới ngầm, nhưng cô biết nó nhất định rất mãnh liệt và hung hãn.

“Thế nên anh ấy mới có đủ tư cách để ngồi lên vị trí đó.” Long Bân nói với vẻ đắc ý, cứ như  bản thân anh ta lợi hại vậy.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai: “Vậy anh học bao nhiêu năm rồi?”

“Mười hai năm.” Long Bân đáp.

“Cái gì! Mười hai năm? Vậy sao tôi bì kịp?” Kỷ Hi Nguyệt sầu não.

“Không phải vậy đâu. Thời gian có thể tích lũy kinh nghiệm và khiến cho hành động thêm lão luyện, nhưng đối chiến tạm thời là xem thân thủ của hai bên ai linh hoạt hơn, chiêu thức lợi hại và tốc độ nhanh chậm, song những thứ này đôi khi có học một trăm năm có lẽ cũng không học được. Cái quan trọng là vẫn phải dựa vào thực lực bẩm sinh của người đó, nhiều khi chỉ một hai năm là đã có thể thành tài, đoạt cúp chẳng hạn.” Long Bân nói.

“Nhưng tôi không có tài năng gì cả.” Kỷ Hi Nguyệt cười khổ.

“Hàn thiếu nói cô rất có tài năng.” Long Bân cười đáp.

Kỷ Hi Nguyệt bỗng chốc hưng phấn: “Thật à? Anh ấy nói thế sao?”

“Phải. Hàn thiếu rất ít khi khen người khác. Cho nên cô vẫn có hy vọng đấy. Ít nhất là thân thủ cũng phải đạt được mức một người đấu ba người.”

“Một người đấu ba người?” Kỷ Hi Nguyệt cả kinh, sực nhớ đến điều kiện làm chủ mẫu của Triệu gia. Có vẻ Triệu Húc Hàn đang lấy yêu cầu của chủ mẫu Triệu gia áp dụng lên người cô.

Không biết tại sao, nghĩ tới chuyện này, trong lòng Kỷ Hi Nguyệt lại có chút ngọt ngào.

Mặc dù tên này chưa bao giờ thừa nhận cô là bạn gái của anh, cũng chưa từng nói thích cô, nhưng những gì mà anh dành cho cô hoàn toàn khác với người bình thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi