ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

“Kỷ Hi Nguyệt!” Triệu Vân Sâm tức giận, suýt ném cái bát canh, nhưng Kỷ Hi Nguyệt đã cười haha bước ra ngoài.

Thím Lý đi bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt, lo lắng nói: “Tiểu thư, cô kích động thiếu gia Vân Sâm và Úy tiểu thư như vậy, liệu có ổn lắm không?”

“Thím Lý, người ta leo lên đầu cháu bắt nạt, lẽ nào cháu còn phải nhịn? Hơn nữa, cho dù cháu có khách khí thì thím tưởng bọn họ sẽ tử tế với cháu sao? Tình địch thì vẫn mãi là tình địch, hà tất phải giả tạo. Cho bọn họ tức giận mà bỏ đi càng sớm, cháu có thể nhanh chóng về khu dân cư Phong Nhã.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai, đáy mắt còn xẹt qua tia lạnh lùng.

“Tiểu thư, cô công nhận Úy tiểu thư là tình địch của mình, như vậy có phải là càng ngày càng thích cậu chủ rồi không?” Thím Lý nhắc nhở cô về tình cảm mà cô đối với Triệu Húc Hàn.

“Cho dù không thích thì cũng không được yếu thế. Anh Hàn không thích cô ta, cháu có trách nhiệm phải đuổi cô ta đi.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.

Thím Lý khẽ nhíu mày: “E là không dễ dàng vậy đâu, nếu không cô ấy cũng không thể vào đây ở. Chắc chắn là ý của ông cụ và Triệu Nhất Gia.”

Kỷ Hi Nguyệt giật mình. Nghĩ lại cũng đúng. Với tính cách của Triệu Húc Hàn, người không thích sẽ không có chuyện chiêu đãi, bây giờ còn sắp xếp vào đây ở, chứng tỏ là anh đã bị ép buộc.

Hoặc là bản thân anh ấy đang có tính toán gì đó.

Và chắc chắn cô chỉ là một quân cờ để dùng làm lá chắn cho anh.

Nhưng bất kể thế nào, cô vẫn đau lòng cho anh, cho nên nhất định phải giúp anh đuổi những người phụ nữ mà anh không thích.

“Cháu biết rồi, thím Lý.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu.

Sau đó thím Lý đi làm việc, Kỷ Hi Nguyệt xuống vườn hoa dưới lầu dạo bộ, ngắm nhìn các chậu lan hồ điệp trên các giá hoa xung quanh. Bây giờ đang là tháng Sáu, hoa nở chưa nhiều, nhưng số lượng và chất lượng vẫn tốt hơn khu dân cư Phong Nhã, cộng thêm bốn phía cây xanh rợp bóng, Kỷ Hi Nguyệt vừa đi vừa suy nghĩ, quả thực rất thoải mái.

Nhưng bỗng nhiên Kỷ Hi Nguyệt phát hiện, hình như có người đang nhìn lén cô. Cô ngước đầu lên, trên ban công của căn phòng mà lúc trước cô sống, Úy Mẫn Nhi đang mặc váy dài đứng đó quan sát cô.

Bốn mắt chạm nhau, Kỷ Hi Nguyệt lập tức tươi cười vẫy tay chào cô ta. Ánh nắng chiếu xuống làm nụ cười của cô thêm rực rỡ tươi đẹp.

Úy Mẫn Nhi không có phản ứng, xoay người vào phòng.

“Để xem cô giả tạo được đến bao giờ, đây mới là ngày đầu tiên thôi. Xem ra chắc là đang đợi tới tối anh Hàn về chứ gì.” Kỷ Hi Nguyệt nói thầm trong bụng.

Tuy nhiên, Kỷ Hi Nguyệt biết Úy Mẫn Nhi không phải là kiểu phụ nữ dễ đối phó. Trong lời nói thì ngấm ngầm chế giễu, nơi nơi cảnh cáo cô rằng cô ta mới chính là nữ chủ nhân ở đây.

Thế nhưng, nếu cô ta thật sự cảm thấy cô dễ bắt nạt như vậy thì đã lầm to rồi.

Ba năm nay, đến cả Triệu Húc Hàn, chủ nhân của Triệu gia mà cô còn không sợ, muốn mắng là mắng, muốn đánh là đánh, lúc nào phát điên là cứ phát điên.

Úy Mẫn Nhi có lợi hại thế nào, cũng không thể nào lợi hại bằng Triệu Húc Hàn, vậy thì cô có gì phải sợ?

Chỉ sợ một điều duy nhất là bị đâm sau lưng, vì chuyện này rất khó phòng bị.

Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng cười một tiếng, tiếp tục đi dạo trong vườn, nhân tiện lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Liễu Đông để hỏi tình hình ở đài truyền hình.

“Chị Nguyệt, chị thì sướng rồi, được nghĩ ngơi nửa tháng.” Giọng điệu của Liễu Đông rõ ràng rất sầu muộn.

Kỷ Hi Nguyệt cười, hồi âm lại: “Cậu hoàn thành nhiệm vụ tháng này chưa?”

Liễu Đông đáp: “Tháng này tôi phụ trách đưa tin liên quan tới đường vành đai trong, nên sếp không giao cho tôi nhiệm vụ gì nữa. Chắc là thấy tôi không còn chị dẫn dắt, vẫn còn là người mới, nên thành ra cũng không gây cho tôi quá nhiều áp lực.”

“Vậy thì tốt. Đúng rồi, vết thương của dì Tuyết cậu đã lành chưa?’ Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn nhớ chuyện Đường Tuyết Mai bị chém.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi