ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Triệu Húc Hàn nhìn cô ta, gật đầu nói: “Sau bữa cơm chúng ta đến thư phòng nói chuyện.”

Úy Mẫn Nhi cong môi, khẽ gật đầu, tiếp tục tao nhã dùng cơm.

“Chú ba, đây là lần đầu tiên Úy tiểu thư đến Cảng Thành, lý ra chú nên đưa cô ấy đi xung quanh tham quan chứ.” Triệu Vân Sâm lập tức nói.

Triệu Húc Hàn lạnh lùng liếc cậu ta một cái, đáp: “Cháu trở về cũng không có chuyện gì làm, chi bằng giúp chú tiếp đãi Úy tiểu thư đi.”

Triệu Vân Sâm mếu máo nói: “Chú ba, lần này Úy tiểu thư đến đây là để bàn chuyện chính sự. Không phải ông nội nhỏ và Mẫn Nhi là bạn vong niên* sao? Mà ông nội nhỏ lại làm chủ khu vực Tây Âu đấy.”

(Bạn vong niên:  dùng để chỉ những tình bạn chênh lệch tuổi tác, khác thế hệ – nguồn: baidu.)

Ánh mắt Triệu Húc Hàn lập tức phát lạnh. Úy Mẫn Nhi vẫn bình thản cúi dầu dùng bữa, giống như chuyện này không liên quan gì tới cô ta.

Song Kỷ Hi Nguyệt lại nhận ra sắc mặt của Cố Cửu đã thay đổi. Lúc này cô mới sực nhớ tới quy tắc luận tội của chủ nhân Triệu gia. Trong tám khu vực, nếu như có năm người ủng hộ Triệu Húc Hàn thì vị trí chủ nhân của anh sẽ được giữ vững.

Nhưng nghe nói từ ban đầu đã có ba khu vực phản đối Triệu Húc Hàn, tức là chỉ có năm khu vực luôn ủng hộ, trong khi đó, người đứng đầu khu vực Tây Âu vốn dĩ vẫn ủng hộ Triệu Húc Hàn.

Nếu một khi phản đối, vậy sẽ rơi vào thế hai bên bốn phiếu bằng nhau, và vị trí chủ nhân của Triệu Húc Hàn sẽ bất ổn.

Người đứng đầu khu vực Tây Âu là chú út của Triệu Húc Hàn, là em trai út của bố Triệu, cũng chính là ông nội út Triệu Phiên Vân của Triệu Vân Sâm.

Ba năm trước, lúc diễn ra cuộc bầu cử chủ nhân của Triệu gia, Triệu Phiên Vân dĩ nhiên đứng về phía Triệu Húc Hàn, nhưng bây giờ Triệu Vân Sâm lại nói ra câu này thì có vẻ hơi ý vị.

Quốc Tế Úy Lam rõ ràng là đã có sự chuẩn bị, chắc hẳn ba năm nay đã qua lại không ít với Triệu Phiên Vân, đặc biệt là Úy Mẫn Nhi.

Suy nghĩ này khiến nội tâm của Triệu Húc Hàn càng thêm lạnh lẽo, nhưng cũng có cái nhìn mới mẻ đối với thủ đoạn của người phụ nữ này.

“Thiếu gia Vân Sâm, cậu đừng nói bậy bạ. Tôi với bác Phiên Vân chẳng qua là cùng thích cờ vua, cho nên thường xuyên đàm đạo thôi.” Úy Mẫn Nhi giải thích.

“Lần này đến đây cũng là do bác Phiên Vân bảo tôi đến thăm anh Húc Hàn, nói là lâu lắm rồi không thấy anh ấy. Anh Húc Hàn, bác ấy vẫn đang đợi anh cùng luận bàn cờ nghệ đấy.” Úy Mẫn Nhi khẽ cười.

Kỷ Hi Nguyệt thầm cười khẩy, người phụ nữ này đúng là một tâm cơ biểu cao cấp.

Chắc là muốn Triệu Húc Hàn đi gặp Triệu Phiên Vân với cô ta đây. E là cô ta đã sớm khiến cho Triệu Phiên Vân cảm thấy cô ta mới chính là chủ mẫu tương lai rồi.

“Ừm, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho chú út.” Triệu Húc Hàn không hiểu vì sao lại liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt cười cười với anh. Cô coi như đã nhận ra Triệu Húc Hàn ở Triệu gia cũng là thân bất do kỷ, bất cứ lúc nào cũng có tiểu nhân ngấm ngầm uy hiếp anh, kéo anh xuống vị trí chủ nhân của Triệu gia.

“Lần này thiếu gia Vân Sâm quay lại là định tiếp tục công việc học tập sao?” Cố Cửu lập tức chuyển chủ đề.

Triệu Vân Sâm khó chịu đáp: “Tôi đã nói với bố tôi là muốn mở công ty. Kỷ Hi Nguyệt, nghe nói cô mở công ty Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt à?”

Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày: “Cậu quan tâm tôi thật đấy. Ở tận Thụy Sĩ mà cũng điều tra tôi rất rõ ràng.”

Khóe miệng Triệu Vân Sâm run rẩy: “Cô đừng tự mình đa tình. Là cô tự tung tin tức, còn muốn chào hàng các kiểu cho Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt. Sao thế, thiếu tiền lắm à? Chẳng phải cô là đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải sao?”

“Thế thì đã làm sao? Cho dù trong nhà có tiền, đó cũng không phải là tiền tự mình kiếm ra. Tôi đâu có giống như một số người ‘cơm dâng tận miệng, áo tới duỗi tay’. Người không biết còn tưởng đâu là tàn phế đấy chứ!” Kỷ Hi Nguyệt đáp trả.

“Cô!  Triệu Vân Sâm lại lần nữa nghẹn lời, đỏ mặt tức giận nói.

“Nhà của Kỷ tiểu thư rất giàu có sao?” Úy Mẫn Nhi đột nhiên lên tiếng, biểu cảm còn giả vờ kinh ngạc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi