ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

“Kỷ Hi Nguyệt, cô đừng giả mù sa mưa nữa. Trong miệng cô chẳng có câu nào là tốt lành cả đâu.” Triệu Vân Sâm cuối cùng cũng có cơ hội chế giễu Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn cậu ta, nhíu mày nói: “Tôi chỉ nói tốt với người tài, chứ đối với chó thì đâu cần thiết!”

Câu nói này thực ra là gom Triệu Vân Sâm và Úy Mẫn Nhi vào cùng một giuộc để chửi, vì xét cho cùng cô cũng chẳng nói câu nào tử tế với Úy Mẫn Nhi.

“Kỷ Hi Nguyệt, cô!” Triệu Vân Sâm lại bị kích động.

“Được rồi!” Triệu Húc Hàn đột nhiên lạnh giọng, “Ăn không nói, ngủ không nói!”

Mọi người đều ngậm miệng, nhưng Triệu Vân Sâm vẫn nhìn Kỷ Hi Nguyệt chằm chằm, ánh mắt đó như thể muốn nuốt chửng cô.

Khẩu vị của Kỷ Hi Nguyệt lại rất tốt, lần lượt chén sạch những món ngon trước mặt.

Sau bữa cơm, Úy Mẫn Nhi và Triệu Húc Hàn vào thư phòng, Kỷ Hi Nguyệt và Cố Cửu tản bộ ở hoa viên.

“Tiểu Nguyệt, xem ra cô cũng không chịu bắt nặt nhỉ?” Cố Cửu nhìn gương mặt trơn mịn của cô, cười nói.

Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai: “Tôi giống người dễ bắt nạt lắm à? Người không phạm ta, ta cũng không phạm người.”

“Úy Mẫn Nhi không dễ đối phó đâu. Hơn nữa, cô ta hẳn đã cảm nhận được nguy cơ khi đến đây, cho nên đã có chuẩn bị từ đầu.” Cố Cửu cau mày.

“Tôi biết, nhưng dùng chuyện làm ăn để ràng buộc một người đàn ông, rõ ràng người phụ nữ này đã thất bại trong tình yêu.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.

Cố Cửu hơi mù mờ, Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn anh ấy: “Đâu có người đàn ông nào thích một người phụ nữ uy hiếp anh ấy?”

“Cũng có lý. Nhưng cô phải biết, đôi lúc đàn ông cũng thân bất do kỷ.” Cố Cửu nhíu mày đáp, “Đặc biệt là người đàn ông giống Hàn thiếu.”

“Tôi hiểu, nhưng tôi sẽ cho anh ấy thời gian. Một người đàn ông mạnh mẽ sẽ tự tìm ra cho mình lối thoát.” Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhàn nhạt cười.

Cố Cửu nhìn sườn mặt dưới ánh trăng của cô, nụ cười đó thanh nhã mà thong dong, khiến tâm trạng anh ấy không khỏi dập dờn.

Anh ấy càng nhìn càng không hiểu, rốt cuộc Kỷ Hi Nguyệt là một người phụ nữ như thế nào.

Lúc thì ngang ngược vô lý, lúc thì tinh quái nhanh nhẹn, lúc lại thành thục lý trí, rồi có khi lại tao nhã hững hờ, như thể tất cả những đặc tính của người phụ nữ đều tích hợp trên người cô.

Khiến anh ấy không kìm được kích động muốn tìm tòi bí mật.

“Cửu thiếu, chắc anh biết nhiều chuyện của Triệu gia lắm nhỉ? Anh cảm thấy tôi nên giúp anh Hàn thế nào đây?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Cố Cửu cúi đầu, sau đó khẽ cười, nói: “Tạm thời cô chưa giúp được đâu. Quy tắc của Triệu gia rất nghiêm khắc, chủ nhân càng phải tuân thủ. Tôi chỉ nói với cô một điều, Hàn thiếu không thể đánh mất vị trí chủ nhân này.”

Kỷ Hi Nguyệt chau mày, nhịn không được mà bật cười: “Vậy chắc là chỉ yêu giang sơn, không yêu mỹ nhân rồi.”

“Không đâu, là vì Hàn thiếu còn mang trong mình một bí mật quan trọng. Cậu ấy nhất định phải tìm hiểu rõ ràng. Hơn nữa, chỉ khi cậu ấy ngồi lên vị trí chủ nhân mới có hy vọng phanh phui bí mật này.” Cố Cửu nghiêm túc nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, liền nói: “Anh có thể nói tôi nghe bí mật này không?”

Cố Cửu lắc đầu, cười nói: “Thực ra tôi cũng không rõ, nhưng tôi có thể nói cho cô biết một điểm, đó là bí mật này có liên quan đến cái chết của mẹ cậu ấy.”

Một tia lạnh lùng cũng lóe lên trong mắt anh ấy.

Kỷ Hi Nguyệt trố mắt, sắc mặt cũng tái đi.

“Mẹ của anh ấy là bị người ta hại chết đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

Cố Cửu đưa mắt nhìn xung quanh, chậm rãi gật đầu: “Đến bây giờ vẫn chưa tìm được hung thủ, hơn nữa, bởi vì điều tra chuyện này mà đã chết rất nhiều người. Cho nên, nếu cậu ấy không nắm quyền khống chế toàn bộ Triệu gia, bí mật này sẽ mãi mãi không được phanh phui, và cậu ấy vĩnh viễn cũng không có được hạnh phúc chân chính.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, trong lòng có chút đau đớn. Nếu là cô, cô cũng sẽ khó chịu, chưa tìm được hung thủ thì thề nhất định không bỏ qua.

“Cố thiếu, tôi biết chuyện mẹ của anh ấy là mẹ nhỏ, theo lẽ thường, chắc hẳn hung thủ sẽ có liên quan đến mẹ lớn của anh ấy đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt suy đoán.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi