ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt cũng hết sức kinh hãi. Ngô Phương Châu nói tiếp: “Tôi đã kêu Tiểu Lục đi tìm Tần Hãn, có lẽ anh ta vẫn đang ở Cảng Thành, tiện thể cũng nhắn bên phía Trang Thiên điều tra thử.”

“Đúng đấy, anh Tiểu Ngô cố gắng tăng tốc nhé, nếu không lại có người thiệt mạng.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.

Ngô Phương Châu giật mình: “Vương Nguyệt, sao cô lại nói như vậy?”

“Tôi có linh cảm không tốt. Tần Hạo bây giờ đã phát rồ, nếu để anh ta biết cảnh sát đang điều tra mình, lỡ đâu lại giết người diệt khẩu hay gì đó thì sao, cho nên anh nhất định phải tăng tốc lên nhé.” Kỷ Hi Nguyệt giả nói với Ngô Phương Châu như vậy.

Bởi vì cô biết Ngô Phương Châu rất tin tưởng vào trực giác của cô.

Quả nhiên Ngô Phương Châu đã lập tức căng thẳng: “Được, tôi sẽ kêu người hai anh em tiếp tục tăng ca. Cô có tin tức gì mới thì thông báo cho tôi nhé.”

“OK. Tài khoản ngân hàng kia cũng rất quan trọng, có kết quả là có thể bắt được người ngay. Chỉ cần nhốt bọn họ lại, những chuyện cần điều tra khác cũng không phải gấp gáp như vậy nữa.” Kỷ Hi Nguyệt chủ yếu là vẫn có phần lo lắng cho Liễu Đông.

Sau khi nói chuyện với Long Bân xong, không hiểu tại sao cô cứ cảm thấy có chút bất an, nhưng lịch sử kiếp trước không phải như vậy, cô cũng không quen Liễu Đông, cho nên kết cục của Liễu Đông thế nào cô không rõ.

Nhưng hiện tại trong lòng cô rất thấp thỏm.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng gọi điện thoại cho anh vệ sĩ của bố: “Anh Năm, bố tôi vẫn ổn chứ?”

“Ông chủ sao? Bình thường mà, nhưng tối nay về nhà khá sớm, hình như tâm trạng không được tốt cho lắm. Đại tiểu thư, ông chủ lại có chuyện gì nữa à?” A Năm hỏi.

“Chắc biết người phụ nữ Đường Tuyết Mai kia lừa ông ấy, nên ông ấy có chút đau lòng thôi. Phải rồi, anh có người anh em nào rãnh không? Để làm vệ sĩ ấy.”

A Năm kinh ngạc: “Đại tiểu thư cần vệ sĩ sao?”

“Không phải tôi. Tôi có một người bạn, cảm giác dạo gần đây không được an toàn cho lắm, nên tôi muốn tìm một vệ sĩ bí mật bảo vệ cậu ấy.” Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ cẩn thận rồi lên tiếng.

Cô không hy vọng Liễu Đông vì cô thay đổi lịch sử mà xảy ra chuyện. Hơn nữa, cô cũng không muốn trực giác của mình sẽ chuẩn xác, chỉ là đề phòng bất trắc thôi.

“Có đấy. Tôi có một người anh em là quân nhân xuất ngũ, dạo gần đây vẫn đang rãnh rỗi. Nếu tiểu thư cần, để tôi kêu anh ấy đến bảo vệ mấy ngày chắc không thành vấn đề.” A Năm nói.

“Được, vậy anh liên hệ giúp tôi nhé, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy để nói chi tiết sau. Phải rồi, đừng nói lại với bố tôi đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

A Năm khẽ gật gù: “Vâng, tôi liên hệ ngay đây.”

Một chốc sau, Kỷ Hi Nguyệt gọi điện thoại cho vệ sĩ mới là anh Toàn để nhờ anh ấy đi bảo vệ Liễu Đông. Cô chuyển tất cả thông tin liên quan đến Liễu Đông cho anh Toàn, kêu anh ấy nhất thiết phải chú ý những lúc Liễu Đông, Đường Tuyết Mai và Tần Hạo ở chung với nhau.

Anh Toàn nhận lệnh xong, Kỷ Hi Nguyệt mới cảm thấy có chút yên tâm.

Nhìn đồng hồ trên tường đã sắp mười giờ, nhưng Triệu Húc Hàn và Úy Mẫn Nhi vẫn chưa về. Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng, thay quần áo đi tìm Long Bân huấn luyện.

Mãi cho đến mười một giờ, khi Kỷ Hi Nguyệt vừa huấn luyện xong, Triệu Húc Hàn và Úy Mẫn Nhi mới trở lại, đương nhiên còn có Tiêu Ân.

Úy Mẫn Nhi thấy Kỷ Hi Nguyệt thì lập tức cười vui vẻ, sau đó quay người nói với Triệu Húc Hàn: “Anh Húc Hàn, cảm ơn anh tối nay đã đi chơi cùng em nhé. Cảng Thành thực sự rất đẹp, em rất thích.”

“Không có gì.” Triệu Húc Hàn nói nhưng ánh mắt lại nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

“Vậy em đi nghĩ đây, anh Hàn cũng nghĩ sớm đi nhé.” Úy Mẫn Nhi nói xong thì lên lầu.

Kỷ Hi Nguyệt thấy cô ta đi rồi thì lập tức cười nói: “Anh Hàn, anh về rồi đấy à. Em đi tắm rửa trước đã nhé.”

“Tắm xong tới phòng anh.” Triệu Húc Hàn nói xong thì bỏ lên trước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi