ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt, nhìn lên đỉnh đầu: “Đâu có, chỉ là hơi mệt thôi. Bây giờ cũng muộn rồi, ngày mai em còn phải huấn luyện nữa, nên muốn đi ngủ sớm.”

“Anh giúp em massage nhé.” Triệu Húc Hàn nói.

“Không cần, em mặc đồ này không tiện massage. Với lại anh Hàn cũng mệt rồi, tranh thủ nghĩ ngơi đi. Nếu không ngày mai không có sức để đi ngắm biển với Úy Mẫn Nhi đâu.”

Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì tự ngửi thấy mùi chua của bản thân.

Không ngờ cô lại ghen, còn ghen dữ dội vậy nữa. Cố đè nén cảm giác khó chịu, cô im lặng không nói chuyện, cũng không muốn quan tâm đến phản ứng của người đàn ông này.

“Em không muốn anh đi ngắm biển với cô ấy à?” Triệu Húc Hàn vẫn đè lên người cô như cũ, nhưng thân trên hơi nhấc lên, sợ cô bị đè nghẹt thở.

“Không có, anh Hàn tự quyết định là được. Dù sao ngày mai em cũng bận lắm.” Kỷ Hi Nguyệt thở phì phò nói.

Triệu Húc Hàn nheo mắt: “Mai em bận chuyện gì?”

Kỷ Hi Nguyệt  nhìn gương mặt đẹp trai của anh ở cự li gần: “Đi mua sắm với Manh Manh.”

Triệu Húc Hàn cau mày: “Sao không nghe em nói?”

“Cả ngày nay em mới gặp anh, anh phải nhắc thì em mới nói được chứ. Nhưng xem ra anh cũng đâu có thời gian để đi với em. Thôi anh đi cứ với Úy Mẫn Nhi đi, để em đi với Manh Manh cũng được.”

Nói xong tự mình tức giận, bèn đẩy anh ra: “Em muốn đi ngủ.”

Triệu Húc Hàn nhìn vẻ mặt tức giận của cô, cái môi cứ dẩu dẩu lên trông đáng yêu vô cùng, cơ thể anh tức thời nhốn nháo, cảm giác miệng đắng lưỡi khô lại xuất hiện.

“Anh Hàn, em muốn đi ngủ! Rốt cuộc anh có buông em ra không đây!” Kỷ Hi Nguyệt cáu gắt, đôi mắt nhìn anh đầy vẻ tức giận, miệng nhỏ trề ra.

Lẽ nào vì cô đã thay đổi lịch sử nên người đàn ông này không thích cô nữa? Hay là do cô suốt ngày ở bên cạnh anh, thành ra anh đã chán cô rồi?

Cho nên vừa gặp Úy Mẫn Nhi anh đã cảm thấy người ta mới mẻ, nên muốn tiếp tục hẹn hò với cô ta?

Đàn ông đều thích cảm giác mới  mẻ, chắc chắn là như vậy.

Tức chết cô rồi, thế mà kiếp này cô còn muốn ở bên cạnh anh đến cuối đời nữa chứ.

Cho dù là báo đáp, cô cũng không thích bên cạnh anh có thêm người phụ nữ khác!

Triệu Húc Hàn thấy cô giở trò cáu gắt thì không hề tức giận, ngược lại nội tâm còn vui vẻ. Hơn nữa, anh càng nhìn cô lại càng thấy cô xinh đẹp dễ thương, nhìn mãi cũng không chán.

“Anh, anh nhìn em như vậy làm gì! Không phải anh có Úy Mẫn Nhi rồi sao?” Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng không nhịn được mà buột miệng nói ra một câu ghen tuông trắng trợn.

“Em ghen à?” Triệu Húc Hàn lúc này càng vui hơn, ngay cả người chậm chạp cũng có thể nghe ra ý ghen của Kỷ Hi Nguyệt.

“Ai thèm ghen? Anh Hàn giỏi giang như vậy, muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có. Em cùng lắm chỉ là sủng vật của anh thôi, không cần nữa thì vứt lúc nào chẳng được.” Kỷ Hi Nguyệt tự cho mình vị trí.

Triệu Húc Hàn nhíu mày. Anh không thích Kỷ Hi Nguyệt xưng hô thế này, đã có lúc nào anh xem cô là sửng vật đâu?

Sủng vật mà có thể khiến anh sớm nhớ chiều mong thế à? Cả một buổi tối ở cùng với Úy Mẫn Nhi, anh đều nghĩ xem người phụ nữ vô lương tâm này đang làm gì, tại sao ngay cả một cuộc điện thoại hay tin nhắn cũng không có.

“Được rồi, em thật sự rất muốn đi ngủ. Anh Hàn cũng nghĩ sớm đi.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy mình hơi thái quá, sợ đại ma vương đột nhiên nổi giận nên chỉ có thể nhẹ giọng tủi thân nói.

Hai tay cô chống lên ngực anh, muốn đẩy anh ra, nhưng không dám nhìn vào mắt anh. Trong lòng cô vẫn còn rất khó chịu, trái tim cứ như đang bị một tảng đá lớn đè lên, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi người đàn ông này.

Nhưng ngay lúc hai tay cô vừa chạm vào ngực anh, lại phát hiện cơ thể Triệu Húc Hàn rất nóng. Cô có chút xấu hổ, vội vàng nhướng mắt nhìn anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi