ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Giọng nói của Triệu Húc Hàn vẫn lạnh lùng như cũ: “Không cần, chuẩn bị cho tiểu thư đi.”

“Vâng.” Thím Lý lập tức lùi xuống.

Tiêu Ân đứng bên cạnh, đưa mắt nhìn bác Vương vài lần, nhưng bác Vương cũng mù mờ.

Ông thấy cậu chủ vẫn ngồi yên lặng, không động đũa ăn thứ gì, sắc mặt thì lạnh lùng nghiêm nghị, cũng chẳng biết là anh đang nghĩ gì.

May là Kỷ Hi Nguyệt đã xuống nhanh chóng, nhưng sau lưng cô còn có thêm Triệu Vân Sâm vừa mới thức dậy.

Triệu Vân Sâm thấy Kỷ Hi Nguyệt chẳng thèm ngó ngàng gì tới cậu ta thì liền nổi giận, cô là cái thá gì chứ? Tốt xấu gì cậu ta cũng là thiếu gia của Triệu gia, trước đây cô còn xem cậu ta là nam thần mà si mê đeo đuổi ba năm lận đấy.

Người phụ nữ này sao có thể nói thay đổi là thay đổi liền thế nhỉ?

“Kỷ Hi Nguyệt, cô đứng lại cho tôi.” Triệu Vân Sâm càng nghĩ càng thấy bực, nhịn không được phải lên tiếng.

Nhưng Kỷ Hi Nguyệt không hề dừng lại, đầu cũng chẳng thèm quay: “Triệu Vân Sâm, nếu cậu ăn no rững mỡ quá thì đi chơi với Vượng Tài kìa, đừng có mới mở mắt ra đã sủa inh ỏi.”

“Cô!” Triệu Vân Sâm cảm thấy cậu ta đã bị Kỷ Hi Nguyệt làm cho đang sống sờ sờ mà tức chết.

Kỷ Hi Nguyệt đi thẳng đến phòng ăn, Triệu Vân Sâm cũng vội vàng đuổi theo, vì đang định chửi lại mấy câu.

“Anh Hàn, em xuống rồi đây.” Kỷ Hi Nguyệt bước vào, ngồi bên cạnh Triệu Húc Hàn, thấy anh vẫn chưa động đũa thì nói,  “Anh Hàn, anh không đói à? Sao không thấy anh ăn gì vậy?”

Triệu Vân Sâm vốn dĩ định vào chửi mắng, nhưng nhìn thấy Triệu Húc Hàn, cậu ta lập tức ngậm miệng.

“Chú ba.” Triệu Vân Sâm dè dặt chào hỏi.

“Cháu ra ngoài ăn!” Triệu Húc Hàn đột nhiên quay đầu quát cậu ta.

Triệu Vân Sâm sửng sờ, có chút kinh ngạc. Tiêu Ân vội vàng tới nói: “Thiếu gia Vân Sâm, cậu chủ và Kỷ tiểu thư có chút chuyện cần nói, cậu ra ngoài phòng khách dùng bữa sáng tạm nhé.”

Kỷ Hi Nguyệt ngước mắt nhìn gương mặt méo mó của Triệu Vân Sâm, bỗng nhiên rất muốn cười.

“Có chuyện gì mà thần bí vậy chứ, hứ!” Triệu Vân Sâm phát cáu bỏ đi.

Bác Vương lập tức đi chuẩn bị bữa sáng đem ra phòng khách cho cậu ta.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn gương mặt đóng băng của Triệu Húc Hàn, lại lần nữa vươn tay ra nắm lấy bàn tay to lớn anh rồi nói: “Anh Hàn, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Triệu Húc Hàn giương mắt  nhìn Kỷ Hi Nguyệt, anh đoán chừng Kỷ Hi Nguyệt đã hoàn toàn quên hết những chuyện xảy ra vào tối hôm qua, nếu không cô sẽ không có phản ứng như vậy.

Thím Lý mang bữa sáng lên cho Kỷ Hi Nguyệt, Triệu Húc Hàn nói: “Ăn đi.”

Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày: “Anh Hàn, anh đã ăn gì đâu. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sắc mặt của anh rất khó coi.”

Triệu Húc Hàn có chút bối rối, sau đó cầm đôi đũa lên: “Cùng ăn nhé. Mấy người ra ngoài hết đi!” Câu sau là nói với Tiêu Ân và thím Lý.

Hai người lập tức ra ngoài, Tiêu Ân còn thức thời đóng cửa lại.

Kỷ Hi Nguyệt có chút sửng sốt, rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến cô căng thẳng như vậy? Lẽ nào có liên quan đến cô?

Triệu Húc Hàn bắt đầu húp cháo và ăn một ít điểm tâm. Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh, lông mày khẽ chau lại. Anh cũng đã động đũa, nhưng mãi không thấy anh lên tiếng, làm cô ăn uống cũng chẳng có mùi vị gì.

“Anh Hàn, anh không có chuyện gì muốn nói với em sao?” Kỷ Hi Nguyệt quả thực không nhịn được nữa. Người đàn ông này đang làm cái quái gì vậy? Có chuyện thì nói lẹ đi chứ, cứ để cô ôm một bụng bồn chồn bức rức như vậy là muốn chơi chiêu gì đây?

Nhưng thực tế là Triệu Húc Hàn đang không biết nên mở miệng thế nào, chẳng lẽ lại đi hỏi thẳng cô là còn nhớ chuyện tối qua không?

Lỡ đâu Kỷ Hi Nguyệt không nhớ, vậy há chẳng phải anh đã đụng vào vết thương của cô rồi sao?

“Không có.” Triệu Húc Hàn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lại nói ra hai chữ này.

Kỷ Hi Nguyệt trừng mắt nhìn anh với vẻ không tin, sau đó phẫn nộ, chu miệng nói: “Anh Hàn, anh đang đùa đấy à? Không có gì mà sáng ra mặt anh đen thui như vậy làm gì?”

Tưởng cô ngốc à?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi