ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Lý Miểu đau lòng: “Lý do mà tôi thường xuyên xin nghĩ làm, là vì mẹ kế của tôi thừa lúc tôi không có ở nhà đã ngược đãi mẹ tôi, cho nên tôi không dám rời khỏi bà nửa bước, còn bố tôi thì bảo chỉ cần tôi tự nuôi sống bản thân là được, vì thế tôi đã cố gắng hoàn thành công việc diễn xuất của mình trong vòng nửa tháng, sau đó ở nhà chăm sóc mẹ tôi.”

“Vậy mấy cái này là sao?” Kỷ Hi Nguyệt chỉ chỉ vào những vết xanh tím mà cô ấy muốn che giấu.

Lý Miểu cúi đầu: “Do tôi cãi nhau với mẹ kế nên bố đã đánh tôi.”

“Ôi trời, Lý Miểu, sao cô không báo cảnh sát?” Trần Manh Manh bức xúc.

Lý Miểu lắc đầu: “Mẹ tôi không cho tôi báo cảnh sát, với lại mẹ tôi đã như vậy, tôi cũng không biết phải làm thế nào.”

“Bố cô và mẹ kế của cô cũng đánh mẹ cô sao?” Kỷ Hi Nguyệt nghe mà cũng ôm một bụng tức.

Lý Miểu đáp: “Bố tôi sẽ không đánh mẹ tôi, vì ông ấy vẫn cảm thấy có lỗi với bà, nhưng mẹ kế của tôi thỉnh thoảng hay kiếm chuyện, bà ta thật sự rất đáng ghét, nên tôi đã cãi nhau với bà ta, nhưng sau đó bà ta lại đi kể lể với bố, để bố đánh tôi.”

“Vậy sao cô với mẹ cô không chuyển ra ngoài sống?” Trần Manh Manh nói, “Cô diễn xuất hay, lương cũng cao, hoàn toàn có thể mời một bảo mẫu để chăm sóc mẹ cô mà?”

Lý Miểu lại rơi nước mắt: “Mẹ tôi không đồng ý, bà nói có chết cũng phải chết ở đây.”

Kỷ Hi Nguyệt đờ đẫn, nhìn dáng vẻ đáng thương của Lý Miểu, cô phần nào hiểu được tâm niệm của mẹ cô ấy.

“Mẹ tôi kêu tôi đừng quan tâm đến bà ấy, bảo tôi tập trung vào công việc, nhưng mẹ kế của tôi cứ nhân lúc tôi không có ở đây lại ngược đãi bà ấy, hỏi sao tôi có thể chịu đựng được.” Lý Miểu rớt nước mắt.

“Bố cô thì sao? Mặc kệ luôn à?” Trần Manh Manh bức xúc.

Lý Miểu đáp: “Lúc đầu còn mắng mẹ kế tôi vài câu, nhưng nhiều lần quá ông ấy cũng chẳng buồn nói nữa, còn mẹ tôi thì chỉ biết nuốt giận vào trong. Nếu không phải có vài lần giúp bà lau người và nhìn thấy vết thương, có lẽ tôi cũng không dám tin.”

“Vì lẽ đó nên cô không dám đi làm?” Trần Manh Manh thở dài, ruốt cuộc đã hiểu.

“Vậy tại sao bố cô và mẹ kế của cô không chuyển đi? Nhà này là của bọn họ à?” Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi.

Lý Miểu gật đầu: “Gia đình chúng tôi không dư dả, chỉ có căn nhà này. Nếu bố tôi ra ngoài, sẽ không có nơi nào để sống. Cũng may là mẹ tôi tuy bại liệt, nhưng không cần uống thuốc, chỉ cần có người chăm sóc là được.”

“Bây giờ tôi vẫn đang khuyên mẹ tôi ra ngoài sống với tôi, nhưng mẹ tôi vẫn chưa chịu.” Lý Miểu nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, xem như đã hiểu.

“Tôi có thể ra thăm mẹ cô không?” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên hỏi.

Lý Miểu kinh ngạc, mặt tái đi: “Không, không cần đâu? Mẹ kế tôi cũng đang ở đây, tôi sợ bà ta sẽ…”

“Đâu liên quan, tôi chỉ muốn thăm dì ấy thôi mà.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, sau đó tự mình mở cửa bước ra ngoài.

Lý Miểu hết hồn, vội vàng theo sau, Trần Manh Manh cũng ra theo.

Cửa phòng bên đó đang để mở, có thể nghe thấy được tiếng nói chuyện bên trong.

Đúng lúc Kỷ Hi Nguyệt mở cửa bước ra, bên kia bố của Lý Miễu cũng bước ra ngoài.

“Bố Lý, cháu muốn thăm mẹ của Lý Miểu ạ.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Bố Lý sửng sốt, nhíu mày nhìn Lý Miểu đang đứng phía sau.

“Có gì hay mà thăm, chỉ là một người bệnh thôi mà. Lý Miểu, đồng nghiệp của con hết việc rồi thì mau tiễn họ về đi.” Bố Lý trực tiếp đuổi khách.

“Bố Lý, Lý Miểu nhà chú sắp ký hợp đồng với Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt của cháu. Cháu sẽ lăng xê cô ấy, để cô ấy trở thành một ngôi sao nổi tiếng, sau này có thể kiếm được bộn tiền!” Kỷ Hi Nguyệt nói thẳng với bố Lý.

Bố Lý đờ đẫn, Lý Miểu cũng rất kinh ngạc và sợ hãi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi