ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Mẹ kế thẹn quá hóa giận, đùng đùng nói: “Còn không phải do bố cô cầu xin tôi à! Ông ấy nói không có tôi thì không được. Bởi vì không có ai chăm sóc cho người tàn tật như mẹ cô! Chứ không cô tưởng tôi thèm ở lại đây nhìn mẹ con mấy người làm mình làm mẩy chắc!”

“Mẹ tôi còn có tôi, có bố tôi, chúng tôi không cần dì! Nói cho đúng là dì ở trước mặt mẹ tôi quyến rũ bố tôi, bây giờ còn có mặt mũi nói là chăm sóc mẹ tôi sao!” Lý Miểu cũng tức giận.

Kỷ Hi Nguyệt lúc này đã biết sự khí khái ở vùng giữa lông mày của Lý Miểu là học từ ai. Không phải là cô ấy không có khả  năng phản kháng, cũng không phải cô ấy là người nhu nhược, chỉ là mẹ cô ấy đã trở thành điểm yếu của cô ấy.

Người như vậy, Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy một khi đã cho cô ấy cơ hội, cô ấy nhất định sẽ nổ lực giành lấy, và chắc chắn sẽ thành công.

“Lý Miểu! Đủ rồi!” Bố Lý Miểu lập tức quát mắng.

Lý Miểu oan ức, nước mắt lưng tròng. Mẹ Lý Miểu vội vàng nói: “Đừng nói nữa, Miểu, con đi đóng phim đi. Mẹ không sao đâu. Nếu con có thể trở thành đại minh tinh, mẹ còn mừng cho con nữa là. Đóng phim chẳng phải vẫn là mơ ước của con bấy lâu nay sao?”

“Mẹ, mẹ thế này làm sao con yên tâm được? Hay là mẹ theo con ra ngoài sống được không? Bố có người phụ nữ này rồi thì không còn đối xử tốt với mẹ nữa, mẹ một mình ở đây con không yên tâm cho được.”

Lý Miểu cũng là một người thẳng thắn, kể cả bố cô ấy có đang đứng sau lưng, cô ấy vẫn nói ra những lời như vậy.

“Lý Miểu, mày nói cái gì? Ông đây nuôi mày khôn lớn như vậy là để mày ghét bỏ? Tao có lỗi với mẹ mày chỗ nào? Bà ấy bị như thế đã hai năm nay, ông đây vẫn luôn săn sóc cho bà ấy, lẽ nào còn chưa đủ tốt?” Bố Lý Miểu cũng thẹn quá hóa giận.

“Đúng là sói mắt trắng. Một tháng đưa về có chút tiền nhưng chúng tôi vẫn phải nuôi hai mẹ con cô, còn mở miệng nói như vậy được, cô có lương tâm không thế!” Mẹ kế của Lý Miễu cũng quát tháo.

Mẹ của Lý Miểu cũng rớt nước mắt, bà nắm lấy tay Lý Miểu, đau lòng cho cô con gái của mình.

“Đừng nói nữa, mấy người đừng nói nữa. Miểu, mẹ hứa với con, chúng ta sẽ chuyển ra ngoài sống, nhưng con có tiền không?” Mẹ Lý Miểu có chăng đã nản lòng, hai năm rồi, chút không cam lòng đó của bà cũng đã từ từ tiêu tán.

Nhìn con gái bị khổ bị mắng, bà còn đau lòng hơn bất cứ ai.

“Mẹ, mẹ nói thật chứ?” Mắt Lý Miểu lấp lánh, “Mẹ không cần lo lắng, con có thể kiếm tiền.”

Lý Miểu liền quay sang nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Kỷ tiểu thư, tôi, tôi có thể ứng trước một số tiền được không? Sắp xếp ổn thỏa cho mẹ tôi xong, tôi sẽ tập trung diễn xuất, vì cô làm trâu làm ngựa!”

“Được chứ. Tôi còn có thể giúp cô tìm một căn nhà tốt, tìm người có chuyên môn đến chăm sóc cho mẹ cô.” Kỷ Hi Nguyệt nói thẳng.

Lý Miểu và mẹ của Lý Miểu đều kinh ngạc, tự hỏi sao ông trời lại ưu ái mình như vậy.

“Cảm ơn, cảm ơn cô.” Lý Miểu vui mừng đáp, “Mẹ, mẹ đừng quyến luyến nơi này nữa. Nơi này không đáng để cho mẹ quyến luyến đâu. Mẹ còn có con, chúng ta nhất định sẽ sống thật tốt.”

“Lý Miểu, mày đừng ỷ có chống lưng rồi là không nhận bố và dì nữa!” Bố Lý Miểu đột nhiên oán trách.

“Lý Quốc Cường, rốt cuộc ông muốn thế nào đây? Là ông có lỗi với tôi trước, tuy tôi bại liệt, nhưng tiền bồi thường của tôi đã bị mấy người nuốt hết còn gì? Nhiều tiền như vậy nhưng ông chăm sóc tôi thế này đây? Bây giờ con gái muốn có tương lai, mấy người còn muốn đòi lợi ích?” Mẹ Lý Miểu bỗng nhiên cũng nổi giận.

Kỷ Hi Nguyệt và Trần Manh Manh lúc này mới biết hóa ra còn tiền bảo hiểm, thảo nào hai năm nay mẹ kế không vội vàng đuổi hai mẹ con cô ấy ra ngoài.

“Chẳng phải đều khám bệnh cho bà cả rồi à?” Lý Quốc Cường có chút chột dạ.

“Tiền bồi thường tám mươi vạn, nhưng tôi chỉ khám bệnh hai mươi vạn, còn lại thì sao? Không phải ông đã đem cho hồ ly tinh để mua nhà cho con trai của cô ta rồi sao? Tôi không nói ra chẳng qua là giữ thể diện cho ông thôi!” Mẹ Lý Miểu bộc bạch tất cả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi