ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Trước đây Kỷ Hi Nguyệt nghe mấy người nhóm Tiêu Ân gọi cậu chủ Triệu Húc Hàn là cô đã thấy kỳ lạ. Bây giờ mới phát hiện ra có quá nhiều thứ mà cô chưa biết.

Tập đoàn Đế Vương Triệu Thị như một cá thể riêng biệt, không giống với các nhà quyền thế bình thường như tập đoàn Kỷ Hải, có lẽ là do có mối liên quan đến lịch sử tồn tại trên hai trăm năm của họ.

Những tập tục này rõ ràng đều là phép tắc lâu đời của Triệu gia, và luôn được lưu truyền cho đến sau này.

“Vô Cốt bằng lòng chịu phạt.” Khuôn mặt lạnh lùng quyến rũ của Vô Cốt không tỏ ra bất cứ biểu cảm gì, giống như một người máy đang hoạt động.

“Về tự mình nhận phạt đi.” Triệu Húc Hàn lạnh nhạt nói xong thì quay người bước tới bàn ăn, “Thím Lý, dọn cơm.”

“Vâng, cậu chủ.” Thím Lý bình tĩnh đáp lại mà không hề có sự hoang mang hay thất thố nào, giống như mọi chuyện đã rất quen thuộc. Kỷ Hi Nguyệt nhất thời cảm thấy mình như người ngoài vậy.

Vô Cốt quay người bước ra cửa chính. Tiêu Ân muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng chỉ xoay đầu nói một câu: “Cậu chủ, Kỷ tiểu thư, chúng tôi về đây.”

“Oh, đi thong thả nhé.” Kỷ Hi Nguyệt biết Triệu Húc Hàn sẽ không trả lời nên vội vàng mỉm cười vẫy tay chào.

Cô ngồi xuống, quan sát khuôn mặt nghiêm nghị của Triệu Húc Hàn rồi nói: “Anh Hàn, hình phạt của Vô Cốt là gì vậy?”

Triệu Húc Hàn liếc cô: “Em không cần phải biết. Đây là quy tắc của Triệu gia.”

“Oh.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, “Xem ra rất nghiêm khắc nhỉ. Sau này lỡ như tôi  không cẩn thận làm sai việc gì cũng phải chịu phạt như vậy sao?”

Ấn đường của Triệu Húc vô ý nhíu lại, anh lập tức đáp: “Không đâu. Toàn bộ tài liệu về những người phụ nữ em muốn tôi giới thiệu cho bố em đang đặt bên đó. Lát nữa ăn cơm xong em thử chọn lọc xem thế nào.”

“Ủa! Nhanh vậy sao!” Kỷ Hi Nguyệt hết sức kinh ngạc.

Triệu Húc Hàn nhướng mày nhìn cô, trong ánh mắt không khỏi có chút hoài nghi.

“Anh Hàn, anh lợi hại thật đấy. Cám ơn anh nhé. Thực ra tôi chỉ sợ bố tôi ở một mình cô đơn thôi. Anh cũng biết tôi không thường xuyên về nhà được, nên muốn giúp bố tôi tìm một người để bầu bạn.”

Kỷ Hi Nguyệt vội vàng giải thích, trong lòng muốn tự vả cho mình một cái, sao cô có thể đi chất vấn tên đại ma vương này chứ. Lời anh nói là chân lý! Có nói sai cũng thành đúng!

Ấn đường của Triệu Húc Hàn lúc này mới dãn ra, gật đầu ừ một tiếng.

“Anh Hàn giúp tôi kiểm tra là tôi yên tâm rồi. Dù sao bây giờ cũng có nhiều phụ nữ sống thực tế quá, tôi chỉ sợ bố tôi bị lừa thôi.” Kỷ Hi Nguyệt vừa ăn vừa tán gẫu.

Cô cảm thấy chỉ cần giữa cô và Triệu Húc Hàn có chủ đề để trò chuyện là được. Mặc dù anh không thích nói chuyện, nhưng lại rất tình nguyện lắng nghe. Nhân tiện cũng coi như đây là một phương thức gia tăng tình cảm, kéo gần mối quan hệ với anh.

Quả nhiên là Triệu Húc Hàn không nói chuyện, anh chỉ yên lặng tao nhã dùng bữa.

Kỷ Hi Nguyệt nhớ đến bữa tiệc hôm nọ ở nhà họ Triệu, mọi người cũng không ai nói chuyện, cô vội vàng hỏi: “Anh Hàn, hình như ăn cơm là không được nói chuyện phải không. Vậy tôi có làm ồn tới anh không?”

Triệu Húc Hàn cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn cô, sau đó lại cúi đầu xuống, từ trong miệng  thốt ra hai chữ: “Không có.”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn về phía anh nở một nụ cười tỏa nắng.

“Vậy thì tốt. Thực ra tôi là một người nói rất nhiều, anh Hàn đừng vì tôi lắm mồm mà ghét bỏ nhé.” Kỷ Hi Nguyệt cố gắng làm ra vẻ đáng yêu lanh lợi.

Triệu Húc Hàn lại ngước mắt nhìn cô lần nữa, trong lòng anh vẫn còn sự nghi ngờ. Người phụ nữ này thay đổi quá nhanh, có lẽ anh nên thả Triệu Vân Sâm ra để thử cô xem thế nào.

Sau bữa tối, Triệu Húc Hàn như thường lệ lên ban công đi dạo cho tiêu cơm. Kỷ Hi Nguyệt thì vui vẻ ngồi trên sô pha ngắm ảnh của những người phụ nữ mà Triệu Húc Hàn đưa.

Cô phát hiện thông tin của bất cứ người phụ nữ nào cũng rất đầy đủ. Chuyện này rõ ràng là phải tốn rất nhiều thời gian và công sức mới làm được. Xem ra cô chỉ nói có một câu mà người đàn ông này lại vì cô làm nhiều chuyện đến vậy.

Kiếp trước cô tự tìm đường chết, anh vẫn nhẫn nại để bảo vệ cô. Lần này cô thay đổi cách cư xử, anh chắc chắn sẽ chiều cô tận trời.

Người đàn ông này không giỏi ăn nói, nhưng sau lưng lại âm thầm làm rất nhiều chuyện vì cô.

Rốt cuộc là tại sao? Vì lí do gì mà anh lại đối xử với cô tốt như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi