ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Thượng Hải nhìn gương mặt lo lắng của Kỷ Hi Nguyệt với vẻ khó tin, nhưng điều đó càng chứng tỏ cô quả thực là một phóng viên nghiêm túc, ngay cả bố mình cũng theo dõi.

“Bố, Đường Tuyết Mai có dính líu đến rất nhiều vụ án, còn Tần Hạo thì đã điên cuồng mất trí, đợi Liễu Đông phẫu thuật xong, bố có thể hỏi thử cậu ấy là biết. Ngay cả Liễu Đông cũng xém chút nữa bị Đường Tuyết Mai giết đấy.” Kỷ Hi Nguyệt sốt sắng nói, “Bố, bố có biết con rất sợ Đường Tuyết Mai sẽ ra tay với bố không?”

Nói rồi cô bật khóc, tiếp tục lên tiếng: “Xe của Đường Tuyết Mai đã được lắp sẵn thiết bị nổ, Tiểu Lục vừa đến mở cửa thì chiếc xe lập tức phát nổ, anh ấy đã bị thiệt mạng.”

Kỷ Hi Nguyệt vô cùng đau lòng và khó chịu: “Một người cảnh sát tốt mà phải hy sinh như vậy, đến xương cốt cũng tan tành. Bố, nếu không nhanh chóng tóm gọn loại người đó, bố có biết sẽ hại chết thêm bao nhiêu người vô tội nữa không?”

“Mẹ là bác sĩ pháp y, bà ấy có tinh thần trọng nghĩa và luôn tìm kiếm nguyên nhân tử vong của xác chết kịp thời để nhanh chóng tóm gọn được hung thủ, ngăn chặn hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật, tiếp tục hại người. Con là con gái của mẹ, trong xương tủy vẫn đang chảy chung một dòng máu giống mẹ, thế nên khi biết Đường Tuyết Mai và Tần Hạo đang hại người, làm sao con có thể trơ mắt đứng nhìn từng người vô tội bị bọn họ hại chết được!” Kỷ Hi Nguyệt vừa nói vừa rơi nước mắt.

Kỷ Thượng Hải đã không nói nên lời, vì biểu cảm của Kỷ Hi Nguyệt giống hệt với người vợ của ông. Năm đó, khi ông ra sức ngăn cản công việc của vợ, không muốn để bà liên quan đến nguy hiểm, vợ của ông cũng có tinh thần chính nghĩa hào hùng như vậy.

Đúng vậy, trong xương cốt của hai mẹ con vẫn đang chảy chung một dòng máu chính nghĩa.

“Bố, năm đó bố có dính líu đến vụ án giết người, nếu không có sự kiên trì của mẹ, ngày nối tiếp đêm tìm ra manh mối cho bố, thì hôm nay, lúc này, có lẽ đã chẳng có sự tồn tại của bố con mình.” Kỷ Hi Nguyệt lau nước mắt, nói.

“Bố, con biết bố lo lắng cho con, sợ con gặp nguy hiểm, nhưng cho dù bố có nhốt con lại, cũng không thể nào nhốt trái tim con. Có một số chuyện con bắt buột phải làm cho rõ, con không thể để người xấu tiếp tục hại người, đặc biệt là những người muốn hại bố! Phải tóm được bọn chúng sớm nhất có thể, có như vậy chúng ta mới cảm thấy an toàn.”

Kỷ Hi Nguyệt vươn tay kéo cánh tay bố, để ông ngồi xuống bên giường của cô.

Kỷ Thượng Hải đã hoàn toàn nghẹn ngào, bởi vì ông hiểu được suy nghĩ của con gái.

“Bố, nếu đổi lại là bố, con tin bố cũng sẽ làm như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ siết tay bố, “Con hứa sẽ đảm bảo an toàn cho bản thân.”

Kỷ Thượng Hải nhìn ánh sáng kiên định trong đôi mắt lấp lánh của Kỷ Hi Nguyệt, ông thầm run rẩy, ánh mắt này rất giống với người vợ đã khuất của ông.

“Bố, con chỉ bị thương nhẹ thôi, hoàn toàn không có gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cái chết của Tiểu Lục làm con rất khó chịu, cả Long Bân và Liễu Đông cũng đã bị thương. Họ đều là bạn của con, đều vì con mà bị liên lụy, nếu con không tóm được Tần Hạo và Đường Tuyết Mai, bố cảm thấy con có thể ngủ ngon được không?”

Kỷ Thượng Hải vội vàng nói: “Bây giờ cảnh sát đã dốc toàn lực để truy bắt bọn chúng, cho nên con không cần tham gia nữa. Trước đây là vì con muốn tìm bằng chứng, nhưng hiện tại không cần nữa, chuyện tìm người cứ giao cho cảnh sát là được, biết chưa?”

Vốn dĩ Kỷ Thượng Hải định đến mắng con gái, nhưng không ngờ cuối cùng lại được con gái dạy cho một bài học. Haiz, từ lúc nào mà đứa con này lại miệng mồm thế không biết?

“Oh, con biết rồi. Bố, bố đừng lo lắng về chuyện bức ảnh và video với Đường Tuyết Mai nữa nhé. Tất cả đã được tiêu hủy rồi, không có ai biết được đâu.”  Kỷ Hi Nguyệt tiện thể giải trừ nỗi lo lắng của bố.

Kỷ Thượng Hải kinh ngạc: “Con tiêu hủy bằng cách nào? Chắc chắn Đường Tuyết Mai vẫn còn bản sao lưu.”

“Bố, bố yên tâm đi. Con đã nhờ Triệu chủ nhân giúp đỡ, anh ấy nói đã giải quyết xong mấy cái này rồi, không có video để uy hiếp bố nữa đâu.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi