ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt còn đang định nói tiếp thì tiếng gõ đột nhiên cửa vang lên, Tiêu Ân bước vào: “Đại tiểu thư, Liễu Đông đã tỉnh, cậu ấy nói muốn gặp cô.”

Tiêu Ân và Kỷ Thượng Hải gật đầu chào nhau một tiếng.

Kỷ Hi Nguyệt vội hỏi: “Cậu ấy không sao chứ?”

“Không sao, nhưng bị thương cũng khá nặng, ngón tay bị gãy có thể sẽ ảnh hưởng đến sự linh hoạt sau này.” Tiêu Ân chau mày đáp.

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy khó chịu, gật đầu nói: “Để tôi sang thăm cậu ấy. Bố có muốn đi cùng không?”

“Cậu ấy là cháu của Đường Tuyết Mai à?” Kỷ Thượng Hải hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Đúng ạ, cậu ấy biết rất nhiều chuyện của Đường Tuyết Mai, muốn khuyên cô ta đi tự thú, cho nên Đường Tuyết Mai mới tính giết cậu ấy để bịt miệng.”

Khuôn mặt già nua của Kỷ Thượng Hải chợt tái nhợt, ông không ngờ Đường Tuyết Mai còn biết giết người, trông thì yếu đuối hiền thục, nhưng thực chất lại là kiểu phụ nữ rắn độc.

“Vậy cậu ấy có biết bố không?” Kỷ Thượng Hải hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt có chút lúng túng, sau đó gật gật đầu, đáp: “Biết ạ.”

“Vậy thôi bố không đi đâu, con đi đi. Bây giờ bố về trước, kêu người kiểm tra lại mười hai triệu kia tại sao lại không có trên sổ sách kế toán. Có gì chúng ta liên lạc sau nhé.” Kỷ Thượng Hải cảm thấy không có mặt mũi để đi gặp Liễu Đông.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu. Kỷ Thượng Hải liếc nhìn Tiêu Ân, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng rời đi.

Anh Năm đang ở bên ngoài đợi ông, Kỷ Hi Nguyệt cũng yên tâm hơn.

Kỷ Thượng Hải vừa rời khỏi, Triệu Húc Hàn liền xuất hiện. Anh nhìn Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười một tiếng, không lẽ tên này nãy giờ vẫn ở cách vách nghe lén?

“Em đi thăm Liễu Đông đã nhé.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức bỏ chạy.

Triệu Húc Hàn đen mặt, anh đương nhiên là đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của hai cha con, nhưng người phụ nữ này lại không dám thừa nhận anh là bạn trai của cô.

Song sau đó anh lại thấy bất an, hình như Kỷ Thượng Hải không thích anh cho lắm, hơn nữa còn hiểu lầm khá sâu sắc.

Phòng bệnh của Liễu Đông là một màu trắng xóa, bên trong có hai y tá đang chăm sóc cho cậu, thấy Kỷ Hi Nguyệt đến, mắt Liễu Đông bỗng đỏ lên.

“Chị Nguyệt.” Liễu Đông thấy gương mặt của Kỷ Hi Nguyệt khác hoàn toàn với cô Vương Nguyệt kia, hình như còn có chút xa lạ, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười của cô, cậu lại có cảm giác thân thuộc.

“Cậu vẫn ổn chứ?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn hai bàn tay bị quấn băng của cậu, do cả hai đều bị Tần Hãn giẫm lên nên mu bàn tay máu me rất nhầy nhụa, do đó phải khử trùng, rửa sạch và băng bó, thành ra bây giờ hai bàn tay của cậu tạm thời không cử động được.

Liễu Đông rất đau khổ, nội tâm cũng hoảng sợ tột độ, những chuyện vừa trải qua thật sự quá đáng sợ.

“Chị Nguyệt, tôi vẫn chưa thông báo cho bố mẹ tôi, tạm thời đừng để họ biết được không?” Trước khi vào phẫu thuật, Liễu Đông đã dặn bọn họ một lần.

“Như vậy có ổn không? Tối nay không thấy cậu về bố mẹ cậu cũng sẽ lo lắng đấy.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.

“Bố mẹ tôi chắc sẽ rất tức giận, còn chuyện của dì nhỏ tôi nữa, tôi không biết nên nói thế nào với người trong nhà. Ông nội và bố tôi chắc sẽ đau lòng lắm.” Liễu Đông  không thể diễn tả được nổi buồn trong lòng, nó nặng nề như đang bị hòn đá đè lên vậy.

“Haiz, tôi hiểu nổi băn khoăn của cậu, nhưng chuyện lớn như vậy không giấu mãi được đâu. Với lại, tôi cảm thấy cậu nói nên nói sớm thì tốt hơn, lỡ như Đường Tuyết Mai lại ra tay với cả người nhà của cậu thì sao?” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Liễu Đông chợt biến sắc: “Không, không phải chứ? Trong nhà không hề biết chuyện của dì ấy, chắc dì ấy sẽ không tán tận lương tâm vậy đâu!”

“Khó nói lắm, bây giờ cô ta, Tần Hạo và Tần Hãn đã là dạng tội phạm điên cuồng mất trí. Phải rồi, cậu kể tôi nghe xem ở trong đó các cậu đã nói những gì vậy?”

Kỷ Hi Nguyệt không biết trước khi cô đến, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi