ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Khóe miệng Tiêu Ân khẽ run rẩy, anh ta nhận ra cậu chủ đang căng thẳng, thật không ngờ cậu chủ lại sợ Kỷ Thượng Hải.

Tiêu Ân đi gọi Kỷ Thượng Hải đến, Kỷ Hi Nguyệt lật đật rửa mặt chải đầu, ngay cả quần áo gì đó Triệu Húc Hàn cũng đã kêu thím Lý mang tới.

Một lát sau, thím Lý mang cơm bữa lớn bữa nhỏ vào, Kỷ Thượng Hải cũng rất nhanh xuất hiện ở phía sau.

“Tiểu thư, cô thật sự làm thím Lý khiếp vía đấy. Tối qua đang ăn cơm ngon lành, cô đột nhiên bỏ đi, còn xảy ra chuyện lớn như vậy nữa, sớm biết vậy tôi đã đi theo cô rồi.” Thím Lý cứ mãi tự trách.

“Thím Lý, cháu có sao đâu, thìm đừng lo lắng.” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt vô cùng ấm áp.

“Tiểu Nguyệt, tối qua con thức cả đêm đúng không?” Kỷ Thượng Hải vừa tiến vào đã đùng đùng nổi giận.

Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói: “Không phải đâu ạ, con, con ngủ tới tận bây giờ mà.”

“Con còn nói dối, con tưởng bố bị mù không nhìn thấy tin tức à?” Kỷ Thượng Hải nổi nóng.

Thím Lý cũng sốt ruột nói: “Bản tin tám giờ buổi sáng và tin tức trực tuyến đều đang khiến dư luận xôn xao.”

Mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên: “Thật thế à? Để cháu xem thử!” Nói xong cô liền cầm di động của mình lên.

Lúc nhìn thấy lượt truy cập đã vượt hơn mười triệu, bình luận cũng sấp xỉ một triệu, Kỷ Hi Nguyệt liền há hốc, cô nhìn thời gian, bây giờ là mười giờ rưỡi sáng, cũng tức là chỉ mới hơn hai tiếng đồng hồ mà đã đạt đến tốc độ này.

Tin tức này có lẽ sẽ trở thành bản tin lớn nhất nhì trong sự nghiệp phóng viên của cô.

Kỷ Thượng Hải bước tới, cốc một cái vào đầu Kỷ Hi Nguyệt.

“Kỷ tiên sinh! Sao anh lại đánh tiểu thư?” Thím Lý lập tức che chắn cho Kỷ Hi Nguyệt, đồng thời nổi nóng với Kỷ Thượng Hải.

“Con bé là con gái của tôi, chẳng lẽ tôi không được đánh nó? Cn chán sống rồi đúng không?” Kỷ Thượng Hải thở hồng hộc nói.

“Bố, không có khoa trương như bố nói đâu.” Kỷ Hi Nguyệt ôm đầu, đau muốn chết, “Con có ngủ mà, bố không thấy tinh thần của con rất tốt ư? Vụ án này con là người nắm rõ nhất, nên bộ phận tin tức và phía cảnh sát đã chỉ định con sắp xếp để công bố, con chỉ sắp xếp tới hai ba giờ sáng thôi mà, đâu có muộn.”

“Hai ba giờ sáng mà còn không muộn ư? Bây giờ con đang là người bệnh đấy, con, con!” Kỷ Thượng Hải tức đến phát run, “Con giỏi lắm, ngay cả bản thân mình cũng không quý trọng, nghĩ ngơi hồi phục không lo, lo làm tin tức! Con muốn bố tức chết đúng không!”

“Bố, con thật sự không sao mà.” Kỷ Hi Nguyệt vội đáp.

“Kỷ tiên sinh, Tiểu Nguyệt còn chưa ăn gì đấy, anh định để con bé đói chết sao?” Thím Lý nhanh trí xoay chuyển chủ đề.

Kỷ Thượng Hải tức giận liếc nhìn thím Lý, thím Lý vội vàng đem canh ra, nháy mắt với Kỷ Hi Nguyệt.

“Bố, bố đừng giận nữa mà, con thật sự rất đói.” Kỷ Hi Nguyệt nhanh trí nói.

Kỷ Thượng Hải nhìn vẻ mặt nịnh nọt của cô mà bất lực, ông đành ngồi xuống, nhìn thím Lý bày đồ ăn ra trước mặt Kỷ Hi Nguyệt.

“Tiểu thư, đây đều là những món cô thích ăn đấy. Mau ăn đi. Không đủ thì để thím Lý về làm thêm.” Thím Lý cười nói.

“Thím Lý, thím tốt với cháu thật đấy, còn tốt hơn cả bố cháu, ông ấy chỉ biết hung dữ với cháu, lúc mẹ cháu còn sống, ông ấy không dám hung dữ với cháu như vậy đâu.” Kỷ Hi Nguyệt làm nũng với thím Lý.

“Kỷ Hi Nguyệt! Con ngứa miệng đúng không?” Mặt Kỷ Thượng Hải tức đến phát run.

Cô con gái này đúng là được chiều quá hóa hư, nhưng cô nói cũng không sai, mẹ cô đúng là chưa bao giờ nỡ mắng cô, cho nên vai người xấu lúc nào cũng do ông đóng. Nhưng một khi thấy ông hung dữ với Kỷ Hi Nguyệt, mẹ cô sẽ không để yên cho ông, và cứ mỗi lần như thế ông đều dở khóc dở cười.

Có lẽ đây chính là tình mẫu tử, ông lại hồi tưởng về những ngày tháng tươi đẹp ấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi