ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Đường Tuyết Mai kinh hãi, ngây ngốc nhìn vào đôi mắt sáng rực và sắc bén của Kỷ Hi Nguyệt.

“Cô rất hận tôi?” Đường Tuyết Mai nhìn thấy ý hận nồng đậm dưới đáy mắt của cô.

“Cô đoán đúng rồi đấy.” Kỷ Hi Nguyệt không hề phủ nhận, “Cô làm hại người nhà tôi như vậy, làm sao tôi không hận cho được? Bố tôi đối xử với cô không hề tệ, thế mà cô nỡ lòng nào làm ra loại chuyện vô liêm sỉ đó. Đường Tuyết Mai, nói cô là ác phụ e là còn đang khen ngợi cô đấy.”

Đường Tuyết Mai sửng sốt, sau đó bật cười ha hả, cười đến suýt trào nước mắt, nhưng chẳng mấy chốc lại nín cười, xoay đầu nhìn đội trưởng Biên: “Đội trưởng Biên, cô ta đâu phải cảnh sát, có tư cách gì mà ở đây thẩm vấn tội phạm?”

“Tôi đâu có nói đến đây để thẩm vấn tội phạm. Tôi chỉ đến đây tâm sự với cô thôi. Mấy chuyện ghi chép thẩm vấn gì đó đương nhiên không phải việc của tôi. Chẳng là hôm qua thấy tôi nói chuyện với Tần Hãn có hiệu quả, nên hôm nay đội trưởng Biên kêu tôi đến để nói chuyện với cô thử ấy mà.”

Kỷ Hi Nguyệt cười híp mắt: “Phải nói là gương mặt của cô quả thực rất đẹp. Chẳng trách Tần Hãn lại si mê cô như vậy. Vì cô mà chẳng ngại giết người, tình nguyện làm quân cờ của cô và Tần Hạo.”

Đường Tuyết Mai đảo mắt khinh thường, im lặng nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

“Thế nhưng gương mặt xinh đẹp này lại chẳng có giá trị gì trong mắt Tần Hạo, bởi vì người phụ nữ mà Tần Hạo yêu nhất vẫn luôn là cô gái bị tông chết trong vụ tai nạn do chính tay cô dàn dựng.”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn thẳng vào mắt cô ta.

Quả nhiên trong ánh mắt của Đường Tuyết Mai đã tràn đầy oán hận, dưới đáy mắt còn thấp thoáng sự không cam lòng.

Tối qua lúc Ngô Phương Châu thẩm vấn cô ta, cô ta đã biết những chuyện trong quá khứ của mình đã bị bại lộ, trong lòng chỉ ước gì có thể chôn tên ngốc Tần Hãn kia xuống địa ngục ngay lập tức.

“Từ trước đến nay Tần Hạo chưa từng yêu cô. Cùng lắm cô chỉ là một kẻ đáng thương, là quân cờ trong tay anh ta mà thôi. Vậy mà cô lại dành cả cuộc đời mình cho anh ta. Đường Tuyết Mai, cô thấy có đáng không?” Kỷ Hi Nguyệt chế giễu cô ta.

Khuôn mặt của Đường Tuyết Mai khẽ run rẩy, sương mù trong đôi mắt càng dày đặc hơn, xem ra cô ta đã biết được khá nhiều chuyện.

“Chính vì không yêu cô, cho nên Tần Hạo mới kêu cô đến quyến rũ em trai anh ta, kêu cô đến quyến rũ bố tôi. Anh ta hoàn toàn không quan tâm là cô đã lên giường với người đàn ông khác. Thử hỏi, một người đàn ông yêu cô tại sao lại làm như vậy?”

Lời nói của Kỷ Hi Nguyệt như dao, từng nhát từng nhát cứa vào da thịt của Đường Tuyết Mai.

Nhưng cô ta vẫn chọn cách im lặng.

Kỷ Hi Nguyệt lại nói tiếp: “Cô vì Tần Hạo làm nhiều việc như vậy, cuối cùng thì được cái gì? Chưa kể đến chuyện bản thân bị tàn hoa bại liễu, cô còn sắp phải đối mặt với bản án tử hình vì tội giết người, cả đời này không bao giờ gặp lại Tần Hạo được nữa.”

Đường Tuyết Mai khẽ siết chặt nắm tay, lời nói của Kỷ Hi Nguyệt đã chọc trúng vào tim cô ta.

Sau khi xảy ra chuyện tối hôm trước, Tần Hãn đã kêu cô ta bỏ trốn. Sau đó cô ta lập tức thông báo với Tần Hạo. Cứ nghĩ rằng sẽ gặp anh ta để cả hai cùng chạy trốn, nhưng nào ngờ Tần Hạo lại kêu cô ta đừng đi tìm anh ta.

Hai người chia ra chạy trốn để đề phòng vạn nhất, nhưng chưa tới hai mươi bốn giờ cô ta đã bị bắt, mà nơi đó thì ai biết? Ngoài Tần Hạo ra thì còn ai nữa? Vì Tần Hãn chắc chắn không biết nơi đó.

Cô ta và Tần Hạo đã sớm thiết kế sẵn ba nơi để ẩn thân, nhưng bản thân cô ta chỉ biết hai nơi, cho nên nơi mà Tần Hạo bây giờ đang lẩn trốn ngay cả cô ta cũng không biết.

Đường Tuyết Mai thầm phán đoán, đó là Tần Hạo đã tố giác cô ta, để sau khi cảnh sát tóm được cô ta và Tần Hãn, lực chú ý vào anh ta có khả năng sẽ dần giảm xuống.

Song cô ta lại không muốn tin. Vì cô ta luôn cảm thấy, cho dù Tần Hạo không yêu cô ta, nhưng ít nhất hai người đã qua lại nhiều năm như vậy, cô ta cũng đã làm nhiều chuyện vì anh ta như vậy, lẽ nào anh ta không có một chút tình cảm gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi