ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Đường Tuyết Mai nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên, gương mặt đang còn vương nước mắt lập tức trắng bệch.

Sau đó cô ta lộ vẻ hoảng sợ, không dám nhìn thẳng vào Liễu Đông, sốt sắng nói: “Cậu đến đây làm gì? Ra ngoài. Tôi không muốn nhìn thấy cậu!”

“Dì Tuyết.” Liễu Đông khô khốc cất tiếng.

Nước mắt của Đường Tuyết Mai lại rớt xuống, nhưng giọng nói vẫn đầy vẻ căm hận: “Tôi không phải là dì Tuyết của cậu, tôi chỉ là một hung thủ giết người. Tôi không phải là dì Tuyết của cậu, đừng gọi tôi như thế!”

Đường Tuyết Mai liên tục lắc đầu. Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy, có lẽ trong thâm tâm của cô ta lúc này đã có chút hổ thẹn.

Hai bàn tay của Liễu Đông vẫn đang quấn băng gạc. Cậu ngồi xuống, đồng thời đặt hai bàn tay lên mặt bàn.

Đường Tuyết Mai lập tức trố mắt, không dám tin nhìn chằm chằm vào hai tay cậu, toàn thân lại phát run.

“Dì Tuyết, ông nội ngã bệnh rồi.” Liễu Đông nhìn dáng vẻ nhếch nhác cô ta, nói.

Đường Tuyết Mai lập tức ngước mắt lên nhìn Liễu Đông, nói với vẻ khó tin: “Bố ngã bệnh ư?”

“Vâng. Ông nội vừa nghe chuyện của dì xong thì lập tức hôn mê, bây giờ đang nằm trong bệnh viện tỉnh, bố và mẹ tôi vẫn đang túc trực.” Giọng của Liễu Đông rất bình tĩnh.

Đường Tuyết Mai run rẩy, nước mắt lại không ngừng rớt xuống, nhưng cô ta vẫn giữ im lặng, có rất nhiều chuyện bản thân cô ta đã biết rõ.

“Dì Tuyết, lẽ nào dì không có gì để nói sao?” Liễu Đông hỏi.

Đường Tuyết Mai cúi gằm, đầu gần như đụng với mặt bàn.

Cuối cùng nức nở nói ra ba chữ:  “Dì xin lỗi.”

Mắt Liễu Đông phiếm hồng, trong lòng cậu vô cùng khó chịu: “Dì Tuyết, dì là người nhìn tôi trưởng thành, yêu thương chăm sóc tôi, tôi vẫn còn nhớ rất rõ, tôi không dám tin đâu. Dì nói cho tôi biết đi, tôi phải làm sao mới quên được chuyện này bây giờ?”

Đường Tuyết Mai bật khóc, khóc nức nở, giọng nói cũng đầy bi thương: “Dì xin lỗi, dì xin lỗi. Dì cũng không muốn đâu, nhưng, nhưng dì không có cách nào khác cả. Tiểu Đông, xin lỗi con, là dì Tuyết không tốt. Con đi nhanh đi. Để dì Tuyết được chết sớm mà chuộc mọi tội lỗi.”

Đường Tuyết Mai hoàn toàn không dám đối diện với Liễu Đông, không dám nhìn cậu dù chỉ là một cái liếc nhìn.

“Tôi đi thì có tác dụng gì? Tôi không bao giờ quên được cảnh dì cầm dao uy hiếp tôi, không quên được cảnh dì ép tôi nhảy lầu. Dì là dì Tuyết mà tôi yêu thương nhất, tại sao dì có thể đối xử với tôi như vậy?” Liễu Đông cũng rất căm phẫn, gần như mất khống chế mà gầm lên.

“Xin lỗi! Dì xin lỗi!” Đường Tuyết Mai vội vàng nức nở, “Tiểu Đông, không phải dì cố ý đâu. Dì thật sự không cố ý đâu. Là Tần Hạo đã ép dì phải làm như vậy!”

“Ép? Chuyện gì có thể ép dì phải giết cả người thân thế?” Liễu Đông hỏi.

Đường Tuyết Mai lật đật nói: “Tần Hạo có bằng chứng giết người của dì. Nếu dì không giết con, anh ta sẽ giao bằng chứng của dì cho cảnh sát, dì, dì không muốn chết! Là dì ích kỷ, là dì không tốt, Tiểu Đông, dì xin lỗi, dì xin lỗi.”

Liễu Đông rất đau xót. Bản chất của con người bao giờ cũng ích kỷ, ngay cả khi đối mặt với người thân, dì ta cũng không ngần ngại mà lựa chọn sự sống cho bản thân và hy sinh người thân của mình. Đã như vậy thì cậu còn biết nói gì nữa đây?

“Dì, dì không xứng làm dì của tôi, không xứng đáng với tình yêu thương mà ông nội và bố tôi đã dành cho dì. Dì không hề xứng với Liễu gia chúng tôi.” Liễu Đông nhả từng câu từng chữ đả kích Đường Tuyết Mai.

Đường Tuyết Mia bật khóc nức nở, vô cùng đau xót.

“Dì Tuyết, nếu dì vẫn còn một chút lương tâm, hãy nói cho cảnh sát biết Tần Hạo đang trốn ở đâu! Hãy vì bản thân mà chuộc lại một chút lỗi lầm đi!” Liễu Đông nói.

Đường Tuyết Mai lắc đầu: “Tiểu Đông, không phải dì Tuyết không muốn nói, mà là dì cũng không biết Tần Hạo đang trốn ở đâu. Anh ta đã sớm tính đường lùi cho mình, một khi xảy ra chuyện là chắc chắn có nơi để ẩn nấp, nhưng anh ta không hề nói cho dì biết.”

“Đã biết là anh ta giấu giếm dì, vậy tại sao dì còn tin tưởng anh ta, giúp anh ta làm nhiều chuyện xấu như vậy!” Liễu Đông tức giận nói, “Dì đúng là ngu ngốc!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi