ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Thế ông chủ lớn từ từ xem nhé! Để xem cậu kiếm được bao nhiêu tiền.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì bỏ lên lầu. Hai ngày nay không vận động gân cốt, bây giờ người cứ cảm thấy ì ạch.

Cô lên lầu thay quần áo, tự mình đi tập luyện, mãi cho đến khi Triệu Húc Hàn đến kêu cô ăn cơm cô mới nhìn thời gian, thì ra cô đã tập luyện được hơn hai tiếng.

Thấy Triệu Húc Hàn đang đi tới, con ngươi cô khẽ chuyển động, đột nhiên tung một cú đá ngược.

Nhưng không ngờ tốc độ của Triệu Húc Hàn lại quá nhanh, hai tay lập tức tóm lấy chân của Kỷ Hi Nguyệt, sau đó lật ngược lại.

Kỷ Hi Nguyệt kinh hô một tiếng, vì không muốn chân bị gãy, cô phải lật ngửa toàn thân theo quán tính.

Nhưng ngặt nỗi trọng tâm lại không vững. Cứ tưởng lần này cô sẽ bị úp mặt xuống đất, ai ngờ Triệu Húc Hàn đã bước tới, một tay ôm lấy eo cô. Trong tiếng hét thất thanh của Kỷ Hi Nguyệt, người cô đã được anh ôm vào trong lòng.

“Không tự lượng sức.” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói một câu.

Kỷ Hi Nguyệt tủi thân, mếu máo nói: “Gì chứ. Là do anh Hàn quá mạnh thôi.”

“Thế thì em vẫn còn quá yếu. Vừa nãy đá một cú đấy xong, nếu anh tóm được chân của em, em hoàn toàn có thể phản kích.” Triệu Húc Hàn nghiêm khắc nói.

“Hả? Phản kích thế nào?” Mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên, phải biết là mỗi lần cô tung cước này ra đều bị tóm gọn, không Triệu Húc Hàn thì là Long Bân. Mỗi lần bị tóm xong, cô thực sự không biết cách nào để phản đòn.

Đương nhiên cô cũng biết là một người bình thường không thể tóm được cô nhanh như vậy, hơn nữa lực chân của cô còn rất mạnh, chỉ có con nhà võ mới có sự nhạy bén và lực phản kích thế này.

“Em đến tóm chân anh đi.” Triệu Húc Hàn buông cô ra, “Chúng ta đổi vai, làm lại một lần.”

“Ok!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức bày ra tư thế chuẩn bị, khuôn mặt cũng đầy sự căng thẳng và nghiêm túc.

Triệu Húc Hàn quả nhiên đã tung một đòn đá ngược, Kỷ Hi Nguyệt lập tức vươn tay giữ lấy chân của anh, nhưng rõ ràng là cô đã cảm nhận được sức lực và tốc độ của Triệu Húc Hàn đã được anh giảm đi nhiều phần.

Kỷ Hi Nguyệt sau khi tóm được chân của anh thì lập tức muốn xoay lại, như vậy mới có thể khiến đối phương đập mặt xuống đất, nhưng chưa kịp làm thì Triệu Húc Hàn đã nhảy lên không, một chân còn lại đập thẳng vào bả vai Kỷ Hi Nguyệt.

Lúc anh nhảy lên, cô liền buông chân anh ra, vì cơ thể của cô đã bị ghì xuống do cú nhảy lên không của anh, và ngay khoảnh khắc cô vừa buông ra lại bị một chân kia của anh đập trúng vào bả vai.

Nếu đúng hơn thì cú đá này có lẽ phải đập trúng vào một bên thái dương của cô.

Kỷ Hi Nguyệt ngã khụy xuống đất, đưa tay đỡ lấy vai.

Triệu Húc Hàn ngồi xổm xuống một lúc, sau đó đứng lên: “Học được chưa?”

Kỷ Hi Nguyệt bò dậy: “Em biết rồi. Tối nay sẽ luyện tập chiêu này.”

“Ừm, lên thay đồ đi.” Triệu Húc Hàn xoay người bỏ đi.

“Anh Hàn.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức gọi anh lại, nghĩ bụng cái tên đàn ông này đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, vậy mà cũng không dìu cô lấy một cái, “Em đau.”

Triệu Húc Hàn sửng sốt, quay người lại thì thấy cô đã đau đến nhăn mặt, anh vội vàng chạy tới, lo lắng nói: “Đau ở đâu? Vừa nãy bị đá đau à?”

“Oh, ở đây nè. Anh không biết là sức anh lớn thế nào sao?” Kỷ Hi Nguyệt mếu máo nói.

Triệu Húc Hàn lập tức ôm cô lên: “Để anh kêu chú Quyền đến xem nhé.”

“Hả!” Kỷ Hi Nguyệt không ngờ cô chỉ muốn trêu chọc anh một chút để tăng chút tình ý mà anh lại tưởng là thật.

Còn ôm cô kiểu công chúa, chạy với tốc độ nhanh, còn kêu bác sỹ riêng đến khám, đúng là muốn chữa lợn lành thành lợn què đây mà.

“Anh Hàn, không đến nổi đó đâu. Bắp thịt chỉ hơi đau nhức xíu thôi, khỏe ngay ấy mà.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói, “Anh bỏ em xuống đi.”

Triệu Húc Hàn dừng bước, sắc mặt có chút khó coi: “Thật là không sao?”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu. Triệu Húc Hàn đột nhiên ném cô xuống, xem ra là đã nổi giận.

“Anh Hàn, anh làm sao vậy? Em làm nũng một tí cũng không được à!” Kỷ Hi  Nguyệt ngồi trên đất, bực bội nói, “Em đâu phải cấp dưới của anh. Sao anh lại làm như vậy. Em không yêu anh nữa đâu!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi