ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt lập tức bĩu môi: “Anh Hàn, anh nói cho em biết đi mà. Nếu không em thật sự nuốt không trôi. Em quả thực rất tò mò. Hóa ra bên cạnh mình còn có một người như vậy. Họ là nam hay nữ, già trẻ thế nào, sao em lại có được phúc phần tốt như vậy? Hay là anh Hàn, phải chăng anh đã làm sai chuyện gì, cho nên phải hoàn thành tâm nguyện thay cho người đó?”

Lúc Kỷ Hi Nguyệt nói xong câu này, sắc mặt của Triệu Húc Hàn đã thay đổi rõ rệt, hơn nữa còn tái nhợt, khiến cô vô cùng sửng sốt.

Sắc mặt của cô cũng trắng bệch đi, đôi mắt nhìn Triệu Húc Hàn càng lúc càng trừng lớn, mãi cho đến khi anh đột nhiên đứng dậy, cô run rẩy cất tiếng: “Có phải mẹ của em không?”

Vẻ mặt của Triệu Húc Hàn  lúc này đã khó coi đến cực điểm, nhìn qua y hệt như xác chết trong quan tài, nhợt nhạt và u ám.

Kỷ Hi Nguyệt run rẩy, lảo đảo ngã về phía sau, chiếc ghế phát ra âm thanh vô cùng chói tai.

Cô nhìn Triệu Húc Hàn với ánh mắt không thể tin nổi, trong đầu xuất hiện vô số các khả năng, cuối cùng sợ hãi lắp bắp nói: “Lẽ nào, lẽ nào tai nạn máy bay của mẹ em không phải là một sự cố ngoài ý muốn, mà là anh, anh đã giết mẹ em?”

Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt cũng khó coi đến cực điểm, nhìn không khá hơn Triệu Húc Hàn là bao.

“Đừng nói nhảm!” Triệu Húc Hàn vội vàng phủ nhận.

Kỷ Hi Nguyệt nghe thấy ba chữ này thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng trán đã toát mồ hôi lạnh.

“Không phải thì tốt. Anh làm em hết cả hồn.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy sức lực toàn thân của cô đã bị rút cạn bởi suy nghĩ khủng khiếp này.

Cô lại đặt mông ngồi xuống ghế, sau đó khẽ lau mồ hôi trên trán.

“Anh Hàn, anh có biết có những chuyện nếu không nói rõ, sẽ làm cho người khác rất lo sợ không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn, nói.

Nhưng nghĩ lại cô thấy cũng đúng, vì Triệu Húc Hàn chỉ lớn hơn cô bảy tuổi. Khi mẹ cô mất, cô vừa mới lên mười, còn Triệu Húc Hàn lúc đó chỉ mới mười bảy tuổi và vẫn đang là học sinh, làm sao có thể giết người được?

Triệu Húc Hàn từ từ bĩnh tĩnh lại, nhưng vẻ mặt vẫn rất cứng nhắc.

“Ăn cơm đi.” Triệu Húc Hàn không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm, nhưng vừa mới được một nửa lại hỏi tiếp: “Anh Hàn, anh nói cho em biết là ai được không?’

Triệu Húc Hàn lạnh mặt, hung dữ trừng cô: “Không muốn ăn cơm nữa thì đi tập luyện!” Nói xong đứng dậy bỏ đi.

Kỷ Hi Nguyệt giật thót cả tim, sau đó trố mắt há hốc. Người đàn ông này tại sao không nói cho rõ ràng, phải chăng trong lòng có chuyện gì giấu giếm? Rốt cuộc là ai mà thần bí như vậy chứ?

Cuộc đời cô chỉ xoay quanh mấy người, là ai mà lại có năng lực khiến một người cường thế như Triệu Húc Hàn giữ gìn tâm nguyện đến bảo vệ cô như vậy?

Tò mò chết được, quả thực rất tò mò!

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy, nếu vẫn chưa giải được đáp án này, chắc chắn cô sẽ bị mất ngủ trường kỳ cho xem.

Nhưng ngoài anh Hàn ra còn ai biết được đáp án này nữa?

Tiêu Ân?

Tiêu Ân là quản gia kiêm vệ sĩ ở bên cạnh Triệu Húc Hàn đã lâu, hẳn là sẽ biết đúng không? Nhưng chắc gì Tiêu Ân sẽ nói ra? Cô phải nghĩ cách cạy miệng anh ta mới được.

Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu vắt óc tìm cách bẫy Tiêu Ân.

Một tiếng sau, Kỷ Hi Nguyệt đến phòng huấn luyện thì thấy Triệu Húc Hàn đã mặc sẵn đồ thể thao đợi cô.

“Anh Hàn, tối nay luyện chiêu đó sao?” Kỷ Hi Nguyệt bước tới cười nói.

Triệu Húc Hàn có chút chột dạ liếc cô, thấy cô hình như không có việc gì, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, đáp: “Em tưởng chỉ một chiêu đó là đủ thành công rồi sao? Nó còn kèm theo các phương pháp phá giải phía sau nữa.”

Kỷ Hi Nguyệt kinh hô một tiếng, sau đó lập tức đứng thẳng người, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn: “Vâng! Vậy mong anh Hàn chỉ giáo thêm.”

“Em tấn công đi. Trước tiên chúng ta sẽ học chiêu đá ngang trên không.” Triệu Húc Hàn nói, “Tốc độ phải nhanh, nếu không trong quá trình nhấc hai chân lên khỏi mặt đất, thân thể sẽ bị rớt xuống.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi