ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Bây giờ cô mới nghiệm ra, hình như cảm tình mà thím Lý dành cho Triệu Húc Hàn có vẻ rất tốt, phải chăng bà cũng biết những chuyện của Triệu Húc Hàn?

Thím Lý sửng sốt, sau đó đang lúc lúng túng không biết nên trả lời thế nào, cửa thang máy mở ra.

“Tiểu thư, cô đi dùng cơm trưa với Cố thiếu đi, tôi tìm Vô Cốt  nói chuyện một chút. Nếu cô có việc thì gọi cho tôi nhé.” Thím Lý nói xong thì bỏ đi, tốc độ còn rất nhanh.

Hành động này khiến Kỷ Hi Nguyệt vô cùng kinh ngạc. Lẽ nào thím Lý mới là người biết được bí mật đó? Tại sao trước đây cô không nghĩ đến bà nhỉ?

Kiếp này thím Lý là bảo mẫu của Triệu Húc Hàn, hẳn là kiếp trước cũng như vậy, chỉ là kiếp trước cô bất mãn với Triệu Húc Hàn, cho nên chưa từng đến khu dân cư Phong Nhã. Nhưng trên thực tế thì cả hai kiếp Triệu Húc Hàn vẫn sống ở khu dân cư Phong Nhã.

Thím Lý chắc hẳn là bảo mẫu cho gia đình anh, vậy thì những lúc chỉ có một mình trong nhà, Triệu Húc Hàn liệu có tìm đến thím Lý để thổ lộ tâm sự không nhỉ?

Xét cho cùng, thím Lý là một người rất hiền lành và đức độ, luôn khiến người đối diện cảm thấy rất thân thiết, đôi khi chính cô cũng có cảm giác bà rất giống mẹ mình, vậy phải chăng Triệu Húc Hàn cũng có suy nghĩ đó?

Kỷ Hi Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nhưng đã lỡ tới cửa văn phòng của Cố Cửu, tranh thủ đào chút thông tin từ miệng của anh ấy xem thế nào đã.

“Tiểu Nguyệt, cô đến rồi à? Ngồi đi. Cô muốn ăn gì?” Cố Cửu ra trước nghênh đón.

Kỷ Hi Nguyệt dửng dưng nhún nhún vai: “Ăn gì cũng được. Gần đây thì càng tốt.”

“Thế qua nhà hàng Tây trên tầng bốn ở tòa nhà Đế Vương kế bên nhé? Ở đó có món thịt nướng và hàu nướng rất tuyệt.” Cố Cửu nói.

“Haha, anh mời thì tôi đương nhiên đâu có ý kiến.” Kỷ Hi Nguyệt nghịch ngợm nói.

Khóe miệng Cố Cửu khẽ run rẩy: “Cô là bà chủ đấy. Nghĩ sao tôi mời, phải là cô mời mới đúng chứ?”

“Thế thì kêu anh Hàn tới trả tiền nhé, dù sao anh ấy cũng đang ở tầng trên.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức giở trò.

“Tôi sợ cô rồi đấy. Tôi trả, được chưa? Mất công anh Hàn của cô lại chửi tôi keo kiệt nữa.” Cố Cửu muốn rớt nước mắt, hai tháng này sao mà xui xẻo thế nhỉ.

Kỷ Hi Nguyệt cười tít cả mắt ra ngoài ăn cơm với Cố Cửu, quả nhiên nhìn thấy thím Lý và Vô Cốt đang ngồi trong văn phòng kế bên trò chuyện.

Nhưng hình như sắc mặt của Vô Cốt nhìn không được tốt cho lắm, giống như đang kể khổ với thím Lý vậy.

Thấy Kỷ Hi Nguyệt đi qua, cô ta thoáng sửng sốt, sắc mặt càng khó coi hơn.

Kỷ Hi Nguyệt đi tới cửa thang máy: “Cố thiếu, có phải anh ngược đãi Vô Cốt không? Sao mặt cô ta lại thối  như vậy?”

“Đâu có, sao tôi dám chứ. Có điều cô đừng nói, đúng là Vô Cốt lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt cứng nhắc. Tuy ở trước mặt tôi cô ấy vẫn tỏ ra khách khí, nhưng với người khác thì bao giờ cũng lạnh lùng.” Cố Cửu cũng rất phiền lòng, “Xem ra cô ấy không thích làm vệ sĩ cho tôi, chắc tôi phải nhờ Hàn thiếu đổi cho người khác.”

“Đừng mà, Vô Cốt tốt biết bao nhiêu. Để một người phụ nữ bên cạnh anh, lúc ra ngoài anh mới có khí thế. Huống hồ Vô Cốt xinh đẹp và lạnh lùng như vậy, anh càng nở mặt hơn ấy chứ.” Kỷ Hi Nguyệt lật đật nói.

Cố Cửu liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, cô không thích Vô Cốt quay về đúng không?”

“Dĩ nhiên. Cô ta thích anh Hàn, nếu ở bên cạnh tôi, sớm muộn gì tôi cũng bị cô ta hãm hại, anh tin không?” Kỷ Hi Nguyệt không hề giấu giếm. Cứ nhìn thấy ánh mắt căm hận mà Vô Cốt dành cho cô, cô lại cảm thấy cô ta ước gì có thể làm thịt cô ngay.

Tình địch đúng là đáng sợ. Nhớ đến hành động mà Đường Tuyết Mai đã làm với bạn gái cũ của Tần Hạo, Kỷ Hi Nguyệt chân chính cảm nhận được sự điên cuồng của một phụ nữ khi đã dấn thân vào tình yêu, bất kể là chuyện gì họ cũng đều làm ra được.

Cố Cửu chau mày đáp: “Không tới mức đó chứ? Cho dù Vô Cốt có ý với Hàn thiếu đi chăng nữa, nhưng suy cho cùng cô ấy cũng chỉ là một vệ sĩ cấp cao của hệ thống Triệu Thị, cô ấy không dám có loại suy nghĩ hoang tưởng đó đâu, chắc cô nghĩ nhiều rồi đấy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi