ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt liền nói: “Hậu quả gì, chẳng phải chỉ là một người quan tâm tôi thôi sao? Cố thiếu, tôi đã trưởng thành rồi, không sớm thì muộn cũng sẽ làm rõ vấn đề này. Tôi bảo đảm với anh, bất kể là hậu quả thế nào, tình nghĩa mà tôi dành cho anh, cho anh Hàn cũng sẽ không thay đổi, bởi vì tôi biết các anh luôn là người đối xử với tôi tốt nhất.”

Kỷ Hi Nguyệt nói xong đôi mắt cũng bất chợt phiếm hồng.

“Tiểu Nguyệt, cô đừng khóc mà. Tôi chỉ sợ nói ra sẽ gây hiểu lầm, nhưng cô phải tin là chúng tôi luôn đối xử tốt với cô, vả lại không phải chuyện gì bản thân cũng có thể kiểm soát được đâu.” Cố Cửu cũng không biết mình đang nói gì.

Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên không hiểu được ý của anh, càng nhìn anh với vẻ ấm ức.

“Cố thiếu, anh không biết là càng không nói ra tôi sẽ càng nghĩ lung tung hơn sao? Trước đây tôi còn suy đoán là anh Hàn giết mẹ tôi nữa đấy! Vậy nên tôi phải chuộc tội.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi nói.

Nhưng Cố Cửu lại vì câu nói đó mà biến sắc, vẻ mặt tái nhợt đi khiến Kỷ Hi Nguyệt rất sửng sốt.

Bởi vì phản ứng của anh ấy giống hệt với phản ứng của Triệu Húc Hàn trước đây, lẽ nào thật sự có liên quan đến mẹ cô?

“Cố thiếu, lẽ nào là thật sao?” Tay của Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu run rẩy. Nếu thật sự là như vậy, thì đây không còn là hiểu lầm nữa, mà phải là thù hận.

“Không, không phải!” Cố Cửu lập tức lắc đầu, “Làm gì có chuyện đó. Lúc mẹ của cô mất, Hàn thiếu mới được bao nhiêu tuổi đâu? Cũng không có quyền nữa, làm sao có thể?”

“Vậy tại sao sắc mặt của anh lại kém như vậy? Cố thiếu, nếu anh không nói cho rõ ràng, tôi sẽ xem anh Hàn là kẻ thù đã giết mẹ của tôi đấy!” Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt cũng rất khó coi.

“Tiểu Nguyệt, sao cô có thể ăn nói linh tinh như vậy? Tuyệt đối không phải!” Cố Cửu lập tức nhấn mạnh, sau đó anh ấy bực bội gãi gãi đầu.

Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng nhìn anh ấy, bởi vì nội tâm của cô lúc này cũng đang đấu tranh dữ dội.

“Tiểu Nguyệt, cô có thể bảo đảm nghe xong vẫn giữ được bình tĩnh không? Còn nữa, không được hành sự lỗ mãng?” Giọng nói của Cố Cửu cũng vô cùng sắc bén, thậm chí còn mang theo một loại uy nghiêm.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt thoáng lộp bộp, sau đó khẽ gật đầu: “Tôi bảo đảm. Dù gì mẹ tôi cũng đã mất rất lâu rồi, còn gì mà tôi không thể tiếp nhận được nữa.”

Cô cứ cảm thấy chuyện này không thoát khỏi liên quan đến mẹ Bạch Thu Hà của mình.

Cố Cửu cầm ly rượu vang lên uống ừng ực một hơi, sau đó đặt xuống, nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Tôi không muốn cô nghĩ linh ta linh tinh, suy đoán sự thật lòng mà Hàn thiếu dành cho cô, cho nên tôi nghĩ tôi có thể nói ra, nhưng cô đã hứa với tôi thì nhớ làm cho được, nhất định phải bình tĩnh. Bởi vì nếu cô lỗ mãng, có khả năng là hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.”

Nội tâm của Kỷ Hi Nguyệt lại bắt đầu căng thẳng, vẻ mặt này của Cố Cửu cô chưa bao giờ thấy qua, cho thấy chuyện này rất kinh khủng.

“Được, tôi hứa.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Cố Cửu với ánh mắt rất kiên định.

Cố Cửu nhìn xung quanh, sau đó thấp giọng nói: “Người đó đúng là mẹ cô, bác sĩ pháp y Bạch Thu Hà.”

Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt thoáng chốc tái nhợt, cô cố đè nén cơn sóng ngầm đang gào thét dữ dội trong lòng: “Làm sao có thể? Anh Hàn từng gặp mẹ tôi rồi ư?”

“Không có.” Cố Cửu đáp chắc chắn, “Nhưng hẳn là đã được xem ảnh.”

“Cố thiếu, thế thì tôi lại càng không hiểu, nếu anh Hàn chưa từng gặp mẹ tôi, vậy tại sao lại biết được tâm nguyện của bà? Còn muốn giúp mẹ tôi hoàn thành tâm nguyện?”

“Tiểu Nguyệt, cô đừng gấp. Trước tiên cứ ăn gì đi đã. Bình tĩnh lại, từ từ tôi sẽ nói cho cô biết. Nhưng cô nhất định phải bình tĩnh đấy.” Cố Cửu thấy Kỷ Hi Nguyệt trở nên kích động thì lập tức nói.

Lúc này trong lòng Kỷ Hi Nguyệt đã tràn đầy hoảng sợ, rất muốn tóm lấy Cố Cửu để bắt anh ấy nói nhanh lên một chút, nhưng cô hiểu sự lo lắng của Cố Cửu.

“Được.” Kỷ Hi Nguyệt cố gắng gượng cười, bắt đầu ăn thịt nướng và uống chút canh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi