ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

“Thế ư? Biết đâu anh ta đã hại chết Bạch Sơn thì sao?” Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ cong lên một nụ cười lạnh lùng.

Tiền Giang Thành cả kinh nhìn Kỷ Hi Nguyệt, mấy người sau tấm gương cũng đồng thời đưa mắt nhìn nhau.

“Tại sao chị Nguyệt lại hỏi vậy nhỉ?” Liễu Đông nheo mắt, “Nhưng chị ấy đã nói như vậy, chứng tỏ chị ấy rất chắc chắn.”

Đội trưởng Lý túm Liễu Đông lại: “Cậu nói cái gì? Lẽ nào là Kiều Mộc thật? Cô Vương Nguyệt trước đây từng dùng trực giác giúp cảnh sát giải quyết hai vụ án lớn, không lẽ lần này lại là trực giác của cô ấy?”

“Không phải là trực giác, là hồ sơ tội phạm.” Liễu Đông đáp, “Vương Nguyệt rất nhạy bén với các vụ án. Thật đấy. Phải nói là đạt tới mức độ vô cùng đáng sợ.”

“Tiểu Nguyệt, ý của em là Kiều Mộc hại chết Bạch Sơn?” Tiền Giang Thành trong lúc cả kinh đã buột miệng gọi tên thật của Kỷ Hi Nguyệt.

“Không thể nói một trăm phần trăm, nhưng chín trên mười. Có lẽ anh ta cũng không cố ý, nhưng ma. tú.y chắc hẳn là do anh ta mua, hoặc là có người cho anh ta.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.

“Tại sao lại nói như vậy? Tại sao cậu ta lại làm như vậy? Bọn anh là anh em tốt với nhau mà.” Tiền Giang Thành không dám tin.

“Bởi vì các anh đều là phú nhị đại, là người giàu có. Nếu làm các anh bị nghiện, vậy thì bọn chúng có thể kiếm được bao nhiêu tiền?” Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt cong lên. Đây là cách mà các con buôn m.a tú.y tiêu thụ sản phẩm và kiếm được nguồn lợi nhuận khổng lồ.

“Không phải đâu. Nhà Kiều Mộc đâu có thiếu tiền.” Tiền Giang Thành không dám tin.

“Làm gì có ai chê tiền cơ chứ? Huống hồ có người ở sau lưng xúi giục anh ta thì sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày.

“Em, ý em là anh hai của cậu ta?” Tiền Giang Thành hình như đã đoán ra được điều gì đó.

Kỷ Hi Nguyệt chầm chậm gật đầu: “Đúng vậy. Người tên Kiều Thanh này em đã từng gặp, hơn nữa còn từng nhìn thấy anh ta buôn bán m.a tú.y.”

“Thật ư?” Tiền Giang Thành vẫn có phần không tin.

“Thật. Ngay cả em anh cũng không tin à?” Kỷ Hi Nguyệt hờn mát nói.

Tiền Giang Thanh phấn khởi gật đầu: “Tin, tin chứ. Người anh tin nhất chính là nữ cường nhân em đây. Chỉ cần là em nói anh đều tin hết!”

Sau đó Tiền Giang Thành bị mang ra ngoài. Kỷ Hi Nguyệt kêu người dẫn Kiều Mộc vào. Trước khi anh ta đến, đội trưởng Lý bước vào ngồi bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt.

“Cô Vương Nguyệt, những lời cô vừa nói là thật sao?”

Kỷ Hi Nguyệt cười đáp: “Đội trưởng Lý, anh nói câu nào?”

“Kiều Mộc là hung thủ?”

Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày: “Chính xác mà nói thì Kiều Mộc chỉ là bù nhìn. Hung thủ thực sự có lẽ là người đã cho anh ta m.a tú.y. Người này là anh trai Kiều Thanh của Kiều Mộc. Đương nhiên, tên Kiều Thanh này cũng chỉ là một tên đầu sỏ nhỏ trong băng nhóm buôn lậu m.a tú.y mà thôi.”

“Cô, sao cô lại quả quyết như vậy?” Lý Đỉnh như muốn nghẹt thở. Vậy thì đâu cần điều tra rồi phá án gì nữa? Cô có thể nhìn thấu hết mọi thứ thế này thì bọn họ chỉ cần tóm người là xong rồi.

“Đội trưởng Lý, chắc anh đã xem qua những vụ án trước đây mà tôi từng giúp cảnh sát rồi chứ?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ấy, cười nói.

Đội trưởng Lý liền gật đầu: “Tôi cảm thấy rất khó tin. Còn đặc biệt gọi điện thoại cho đội trưởng Trương và đội trưởng Biên để chứng thực. Bọn họ nói năng lực phản trinh sát của cô còn lợi hại hơn cả giáo sư tâm lý tội phạm Triều Hồng Cương ở trong cục.”

“Thật ngại quá. Vốn dĩ tôi cũng không biết Kiều Mộc có vấn đề. Cho đến lúc nãy ra ngoài không cẩn thận va phải vào Kiều Thanh.” Kỷ Hi Nguyệt chau mày, “Vừa ngẩng đầu nhìn anh ta, tôi liền có cảm giác anh ta là người buôn lậu m.a tú.y, hơn nữa trước đây tôi còn từng nhìn thấy anh ta bán m.a tú.y ở hộp đêm khác.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi