ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Triệu Húc Hàn nghệt ra một lúc, trố mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt bưng chén canh đường tới trước mặt, còn tận tay đút tới miệng anh.

Vốn dĩ anh không có thói quen này. Về nhà là phải rửa ráy trước. Nhưng thấy dáng vẻ Kỷ Hi Nguyệt ton hót như vậy, anh đành phải mở miệng uống một ngụm.

“Thế nào? Ngon đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt cười hỏi.

“Ngấy quá.” Nói xong anh bước thẳng vào trong, xoay người đi lên lầu.

Kỷ Hi Nguyệt dẩu môi. Là cô cố ý cho anh ngấy chết đấy! Đúng là khó hầu hạ.

Chẳng mấy chốc Triệu Húc Hàn đã thay đồ xong, xuống ngồi bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt đang xem tin tức truyền hình, xoay đầu nhìn anh: “Anh Hàn, anh đói chưa?”

“Canh đường đâu?”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt.

“Không phải anh nói ngấy à? Em uống hết rồi.” Kỷ Hi Nguyệt vô tội nói.

Triệu Húc Hàn nheo mắt, ậm ừ một tiếng.

Hai người đều không ai lên tiếng, thoáng chốc bầu không khí lại có chút ngượng ngùng.

“Anh Hàn, em có thể đổi La Hi được không?” Kỷ Hi Nguyệt cười hì hì nói. Cô vẫn thấy rất bất an.

Triệu Húc Hàn lạnh lùng đáp: “Không được! Năng lực của cậu ấy ngang ngửa với Long Bân, còn những người khác anh không yên tâm.”

“Nhưng Long Bân đáng yêu hơn anh ta nhiều. Tên này cứ hiền như khúc gỗ thế nào ấy.” Kỷ Hi Nguyệt buồn bực nói.

Triệu Húc Hàn nhìn phản ứng dữ dội của cô: “Sao lại hiền như khúc gỗ? Anh thấy cậu ấy cũng lanh lợi mà.”

“…..!” Kỷ Hi Nguyệt nghẹn lời. Đối với đại ma vương, La Hi đương nhiên là người làm việc vừa ý anh nhất, nhưng đối với cô thì chẳng khác gì đang giám sát, ngay cả nói chuyện cô cũng không còn tự do nữa.

“Em định yêu thêm mấy người nữa à?” Triệu Húc Hàn đột nhiên lạnh giọng hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn anh. Trên mặt anh lúc này không có biểu cảm gì dư thừa ngoài sự lạnh lùng, nhưng câu nói này xem ra là đang chuẩn bị tính sổ cô đây.

Tên La Hi đúng là đồ ăn hại, còn đại ma vương chẳng khác gì một bình dấm siêu chua.

“Anh Hàn, haha, em nói vậy là để trấn an bố thôi mà. Nếu em không nói như vậy, bố em sẽ không đồng ý cho em qua lại với anh nữa đâu. Với lại, em nói là tụi mình không hợp thì có thể chia tay, nhưng câu này cũng còn một ý nghĩa khác nữa mà.”

Kỷ Hi Nguyệt nói tiếp: “Ý khác là nếu chúng ta hợp thì sẽ không chia tay. Cho nên anh phải tin tưởng em, trong lòng em chỉ có anh thôi.”

Độ dẻo miệng của Kỷ Hi Nguyệt đã lên một level cao hơn.

Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy, sau đó ‘ừm’ một tiếng.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh, xem ra người đàn ông này đúng là thích nghe nịnh.

“Anh Hàn, em là bạn gái của anh đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt kéo cánh tay anh, cười hỏi.

“Ừm.” Cơ thể của Triệu Húc Hàn có chút cứng nhắc, ánh mắt thì vẫn nhìn vào tivi, nhưng tivi đang phát gì thì anh không biết.

“Vậy anh có thích em không?” Kỷ Hi Nguyệt dụi đầu vào vai anh.

“Ừm.” Trái tim của Triệu Húc Hàn bỗng nhiên đập thình thịch. Đây là cảm giác yêu đương sao?

“Anh đừng ừm ừm ừm nữa. Muốn nói chuyện với em thì cứ nói đi. Em là con gái mà, anh là đàn ông thì nên chủ động một chút mới đúng chứ? Nếu không em sẽ cảm thấy anh chỉ đang qua loa lấy lệ với em thôi.” Kỷ Hi Nguyệt dẩu môi nói.

“Anh thích em.” Triệu Húc Hàn trầm mặc một lúc lâu, sau đó khàn giọng nói ra ba chữ.

Kỷ Hi Nguyệt không ngờ là anh lại dứt khoát như vậy. Cô ngược lại đã bị hoảng hốt, há hốc nhìn anh. Ánh mắt của Triệu Húc Hàn vẫn không lay chuyển, vẫn nhìn thẳng vào tivi, cảm giác giống như ba chữ vừa nãy không phải là anh nói vậy.

“Anh Hàn, anh phải nhìn em nói này!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên vươn tay, xoay mặt anh nhìn sang hướng cô.

Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt của Triệu Húc Hàn đã có chút ửng đỏ.

“Đừng náo nữa. Ăn cơm thôi.” Triệu Húc Hàn vội đẩy tay cô ra rồi đứng lên, dáng vẻ giống như đang bỏ của chạy lấy người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi