ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt ôm chặt lấy anh khóc lóc kể tội. Thực ra cô đã khô nước mắt từ lâu, chỉ là gối đầu lên vai anh rồi giả vờ khóc thôi.

“Anh, không phải anh không muốn hiểu, khụ khụ.” Triệu Húc Hàn không biết phải nhận sai thế nào, có lẽ chủ nghĩa đàn ông của anh đã gây ra chuyện này.

“Là anh không muốn hiểu!” Kỷ Hi Nguyệt tức tối bật khóc.

“Được được được, là anh không hiểu. Vậy anh sẽ từ từ tìm hiểu nhé, được không? Em đừng khóc nữa. Lát nữa thím Lý sẽ lên đấy.” Triệu Húc Hàn không biết làm thế nào.

“Lên thì đã làm sao? Phải nói cho thím Lý biết anh ức hiếp em, còn nói cho thím ấy biết bạn trai của em không hề tốt với em, không chiều chuộng em, còn không hiểu em, làm em tức giận, huhu. Em tốt như vậy, đáng yêu như vậy, nghe lời như vậy, tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Anh chắc chắn không yêu em rồi, huhu.”

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy bản lĩnh liều chết của cô càng càng càng lớn, cũng không biết là liều chết như vậy đàn ông có thích không.

Triệu Húc Hàn đầu đầy gạch đen. Người phụ nữ này không những tự dát vàng lên mặt mà còn dám đạp anh xuống hố nữa chứ.

“Được rồi, đừng nói linh tinh nữa. Nếu không quan tâm em thì anh đã không đưa em đi uống rượu nhảy nhót rồi.” Bình sinh đây là đầu tiên Triệu Húc Hàn đưa phụ nữ đi uống rượu, còn đích thân nhảy cùng nữa.

“Nhưng anh cũng không thể mỗi ngày một vẻ mặt được? Em sẽ nơm nớp sợ hãi. Anh xuất sắc như vậy, lỡ như có ngày anh không cần em nữa, em biết phải làm sao? Anh không cho em cảm giác an toàn, ba ngày liền không quan tâm đến em, làm em tưởng anh hết cần em rồi, huhu.”

“Nói bậy nào. Không bao giờ có chuyện đó. Cả đời này anh sẽ luôn cần em.” Triệu Húc Hàn trong lúc bối rối buột miệng nói ra.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, tiếng khóc cũng lập tức im bặt, đứng thẳng người đối mặt với anh.

“Anh Hàn, anh, anh nói thật chứ?”

Đôi mắt của Kỷ Hi Nguyệt lúc này hệt như những ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm, vừa trong veo ẩm ướt, vừa xinh đẹp như viên bảo ngọc, ánh mắt cứ thế xoáy sâu vào đôi đồng tử âm u của Triệu Húc Hàn.

Triệu Húc Hàn cũng nhất thời sửng sốt, anh không ngờ bản thân có thể nói ra được những lời đường mật như vậy. Nhưng quả thực trong lòng anh quá xúc động, thế nên đã buột miệng nói ra mà không hề có một chút giả dối nào.

Thực sự là anh đã từng có suy nghĩ này, cho nên mới nói ra được trơn tru như vậy. Chỉ là anh không ngờ mình lại nói ra trong tình huống như vừa nãy.

Chuyện này không hề phù hợp với thân phận của một vị chủ nhân của Triệu gia, càng không hề ăn khớp với một người có tính cách lạnh lùng như Triệu Húc Hàn, thế nên anh cũng bị hết hồn vì lời nói của bản thân.

“Anh Hàn, anh nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé!” Kỷ Hi Nguyệt thấy anh nghệt mặt ra, cô liền vươn tay nắm vai anh lắc lắc, cái miệng nhỏ nhắn cũng dẩu lên.

Triệu Húc Hàn hoàn hồn, nhìn thẳng vào đôi đồng tử trong suốt như thạch anh của Kỷ Hi Nguyệt, sau đó ‘ừm’ một tếng.

“Được rồi, có thể tập luyện chưa?” Tim của Triệu Húc Hàn đập rất nhanh. Anh phải tránh xa người phụ nữ này gấp thôi.

“Chưa được. Hôm nay miệng mồm ngọt thế kia phải hôn một cái đã.”

Nói xong Kỷ Hi Nguyệt kiễng chân lên, đưa cái miệng nhỏ nhắn của mình tới sát môi anh rồi hôn một cái.

Sau đó cô buông anh ra, cười nói: “Được rồi, tập luyện thôi.” Nói rồi bật cười khanh khách chạy đi.

Triệu Húc Hàn đứng im bất động, nhìn theo bóng dáng bỏ chạy của cô rồi vô thức đưa tay lên sờ môi mình, sau đó khóe miệng khẽ cong lên.

Anh không đánh Thái Cực Quyền nữa, mà bước tới trước giàn hoa lan dưới kệ kính, nhìn thật lâu, thật sâu vào những chậu hoa lan.

“Mẹ, lựa chọn của con có đúng không?”

“Mẹ, mẹ có thích Tiểu Nguyệt không?”

“Mẹ, cô ấy rất đáng yêu đúng không?”

“Mẹ, mẹ phải phù hộ cho cô ấy được bình an đấy nhé.”

“Mẹ, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng.”

“Mẹ, con nhất định sẽ tìm được hung thủ đã hại chết mẹ.”

….

Triệu Húc Hàn giống như đang trò chuyện với mẹ Hạ Vịnh Hà bằng nội tâm. Kể từ sau khi mẹ mất, mỗi lần đứng trước loài hoa lan mà mẹ yêu thích, anh đều coi đó là một cách thức để giao tiếp với mẹ mình.

Mong là mẹ ở trên trời sẽ không cô đơn lạnh lẽo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi