ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

“Hừm, dám ức hiếp bạn tôi, đương nhiên tôi phải cho cô ‘nghĩ ngơi’ thật tốt. Cô ta tự tạo nghiệp thì phải để cô ta nếm thử hậu quả!” Ánh mắt của Kỷ Hi Nguyệt đầy sát khí.

La Hi nhìn ánh mắt sắc bén của Kỷ Hi Nguyệt mà trong lòng không khỏi run rẩy, sao cứ cảm thấy đại tiểu thư lúc này giống hệt với cậu chủ thế nhỉ?

Tan làm, Kỷ Hi Nguyệt về khu dân cư Phong Nhã thì thấy Triệu Húc Hàn đã ở nhà. Chắc đêm nay anh sắp đi nên muốn cùng cô ăn cơm tối.

“Nghe nói sợi dây chuyền của em bị trộm à?” Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt, hỏi.

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật giật, tên bà tám La Hi quả nhiên đã báo cáo, nhưng chuyện này tính ra cũng không nhỏ, nên chung quy cũng không thể che giấu được.

“Vâng, nhưng đã tóm được tên trộm rồi. Tâm lý của tên Trần Thanh đó đã méo mó, không hại em cũng sẽ đi hại người khác thôi. Lần này trộm đồ như vậy chắc cũng phải ngồi tù khoảng một thời gian. Hy vọng sau khi ra ngoài anh ta sẽ cải tà quy chánh.”

Kỷ Hi Nguyệt nói.

“Đây không phải là chuyện chính.” Triệu Húc Hàn liếc cô.

Kỷ Hi Nguyệt nghệt ra, xoay đầu nhìn anh: “Chứ anh Hàn muốn nói chuyện gì?”

“Tại sao lại để quà anh tặng ở văn phòng?’ Triệu Húc Hàn cảm thấy cô không hề coi trọng thành ý của anh, cho nên trong lòng rất khó chịu.

“Thì em đang định đem về biệt thự Thiên Tinh bỏ vào tủ trang sức đấy chứ, tại mấy hôm nay cãi nhau với anh, với lại bận bịu nữa nên em quên thôi.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu miệng nói, “Anh Hàn, sau này đừng tặng mấy món đồ đắt tiền như vậy nữa biết chưa? Anh xem, bị ăn trộm rồi đấy.”

“Đối với Kỷ đại tiểu thư thì món quà này có gì mà đắt?” Triệu Húc Hàn nhướn mày.

Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười khan: “Sao không? Bây giờ lương tháng của em còn chưa đến một vạn, mấy cái khác đều là tiền của ba em hết đấy.”

“Vậy em thích cái gì?” Triệu Húc Hàn hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nghiêng đầu: “Không thích gì cả, chỉ thích anh Hàn thôi, anh tặng anh cho em được không?”

Triệu Húc Hàn sửng sốt, lửa giận trong lòng hình như cũng tiêu tan đâu hết.

Kỷ Hi Nguyệt nhào qua ôm cánh tay anh: “Anh có tặng không?”

“Thím Lý đang ở đây đấy.” Triệu Húc Hàn hơi đỏ mặt, bây giờ họ đang ngồi trên sô pha, thím Lý đi tới đi lui bưng đồ ăn chắc chắn sẽ nhìn thấy.

“Gì chứ? Chúng ta là người yêu của nhau, cũng sống chung với nhau như là vợ chồng, nên việc ôm hôn cũng là chuyện bình thường mà? Người ta còn ôm nhau hôn nhau ngoài đường nữa cơ đấy!” Kỷ Hi Nguyệt chu miệng nhìn anh, vẻ mặt đầy sự hờn dỗi.

Mặt Triệu Húc Hàn đã đỏ hẳn lên. Không phải anh không thích, mà là anh không quen. Từ trước đến nay, ở trước mặt người khác anh đều là kiểu người lạnh lùng, không nói cười tùy tiện. Anh chỉ mới vừa quen khi hai người ở chung với nhau đây thôi.

Anh quả thực không dám tưởng tượng, sau khi bị thím Lý nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào về người chủ nhân này.

Nhưng được người phụ nữ mềm mại này ôm thực sự rất thoải mái. Thôi được rồi, dù sao tối nay anh cũng sắp đi khỏi, mấy ngày liền không được nhìn thấy cô, ôm một cái đi vậy.

Nghĩ đến đây, Triệu Húc Hàn vươn tay ôm lấy cô. Hai người vẫn ngồi dựa vào sô pha. Mặc dù TV vẫn đang mở, nhưng tâm tư của hai người đã không còn đặt ở đó nữa rồi.

“Có muốn anh mang về cho em cái gì không?’ Triệu Húc Hàn lại hỏi.

“Không muốn, chỉ muốn anh Hàn về sớm thôi.” Kỷ Hi Nguyệt vẫn ăn nói rất ngọt ngào.

“Ừm.” Triệu Húc Hàn nghiêm túc gật đầu.

“Với lại, không được phép nhìn người phụ nữ khác, đặc biệt là không được mày qua mắt lại với Úy Mẫn Nhi. Còn nữa, uống rượu hay uống gì đấy phải chú ý một chút, cẩn thận không bị bỏ thuốc, để mất thân rồi em không cần anh nữa đâu.”

Mặc dù lúc trước Kỷ Hi Nguyệt nói mình không để ý, nhưng trong lòng cô vẫn có chút lo lắng, cho nên nhịn đến bây giờ mới nói ra.

“Ừm.” Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu, sau đó còn một câu: “Anh đã trao thân cho em rồi mà.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi