ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Thím Lý không biết phải trả lời thế nào, nhìn dáng vẻ cúi đầu trầm tư suy nghĩ của cô, trong lòng bà thầm nghĩ ai nói Kỷ tiểu thư ngốc nghếch cục mịch chứ, rõ ràng là rất nhạy cảm.

“Chỉ cần cậu chủ đối với Kỷ tiểu thư tốt là được rồi.” Thím Lý thấy cô vẫn còn loay hoay, bà chỉ có thể ăn ủi một câu.

Kỷ Hi Nguyệt ngước đầu nhìn thím Lý, bỗng nhiên cười lớn nói: “Đúng. Chỉ cần anh Hàn đối xử tốt với cháu là được. Được rồi, cháu ăn no rồi, giờ cháu phải đi làm đây. Cám ơn thím Lý.”

Nói xong cô đứng lên, sau đó lập tức xuýt xoa một tiếng. Tập luyện hơn một tiếng đồng hồ mà chút nữa muốn lấy luôn cái mạng già của cô.

Vì vậy khi trở lại đài truyền hình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô luôn nhăn nhó. May mà cái kính đen gọng to của cô có thể che được chút ít.

“Chị Nguyệt, chị làm sao vậy? Người không thoải mái sao.” Liễu Đông rất quan tâm đến Kỷ Hi Nguyệt, thấy cô đang xoa eo thì lập tức hỏi thăm.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng nói: “Sáng sớm tập luyện quá đà nên bị trật thôi, không sao. Phải rồi, bên Ngô Phương Châu có tin tức gì chưa?”

“Tôi có hỏi thăm rồi. Sau khi tin tức truy lùng người được phát đi đã có rất nhiều dân thiện chí truyền tin nhau. Nhưng kết quả vẫn chưa tìm được hai tên trộm đó. Ngô Phương Châu bảo chúng ta đừng nôn nóng, nếu có thông tin sẽ báo cho chúng ta biết ngay.” Liễu Đông vội vàng báon cáo.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu. Liễu Đông nói tiếp: “Đúng rồi, chị Nguyệt, việc người bảo vệ của châu báu Việt Phong ăn trộm hôm nay có thể đưa tin rồi.”

“Sao? Bắt được rồi?” Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên nói, “Khi nào vậy?”

“Ngô Phương Châu nói là đã sớm túm được rồi, chỉ là tên đó không thừa nhận thôi. Tối hôm qua mới chịu nhận tội. Ngô Phương Châu còn bảo nếu cần ảnh thì hôm nay chúng ta qua đó chụp.” Liễu Đông hớn hở nói.

“Vậy cậu với anh Béo qua đó chụp đi. Vụ này cũng nên kết thúc cho rồi.” Hôm nay Kỷ Hi Nguyệt không muốn hoạt động, buổi tập luyện sáng nay không đùa được, Vô Cốt thật sự muốn cô tập tới chết.

Liễu Đông lập tức gật đầu, cùng anh Béo ra ngoài làm việc.

Kỷ Hi Nguyệt dựa đầu vào bàn, hai cánh tay của cô vẫn đang xoa bóp hai bên eo. Lúc này, Cố Du Du bước qua.

Kỷ Hi Nguyệt thấy cô ta cười gian gian thì bực bội hỏi: “ Có việc gì vậy đàn chị?”

Cố Du Du ghé sát đầu tới nói: “Tiểu Nguyệt, em có biết sếp lớn của chúng ta là ai?”

“Chị biết rồi?” kỷ Hi Nguyệt có chút kinh ngạc, “Không phải nói là tập đoàn nước ngoài sao?”

“Haha, có tin mật.” Cố Du Du ti tiện nói, “Nhưng cũng không chắc lắm, hay là chúng ta cùng nhau điều tra chút không?”

“Vậy thì chị vẫn chưa biết gì.” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường cô ta.

“Tôi thực sự có thông tin, chỉ là chưa chứng thực thôi.” Cố Du Du vội vàng nói.

“Thật ra có chứng thực cũng vô ích. Thông tin của ông chủ lẽ nào chị cũng muốn đăng?” kỷ Hi Nguyệt không biết trong đầu người phụ nữ này đang nghĩ gì.

“Đâu có. Không phải mọi người chỉ đang tám chuyện thôi sao? Nếu biết ông chủ là ai thì chắc chắn sẽ có ích cho tiền đồ của chúng ta. Bằng không lỡ bất cẩn mà đắc tội, vậy không phải tự tìm đường chết à?” Cố Du Du giả thích.

“Chị làm tốt việc của mình, tìm được nhiều tin tức, thì tôi nghĩ ông chủ cũng không chối bỏ nhân tài đâu!”

“Tiểu Nguyệt, cô thực sự không tò mò sao?” Cố Du Du bĩu môi nói.

“Vậy chị nói thử xem rốt cuộc là ai?” Kỷ Hi Nguyệt tự nhiên tò mò, chỉ là không tới mức không biết là không được.

Cố Du Du lại thần thần bí bí ghé sát nói: “Nghe nói là tập đoàn Đế Vương Triệu Thị.”

“Cái gì!” Kỷ Hi Nguyệt vốn dĩ đang nghĩ có là ai thì cũng chẳng liên quan đến cô, nhưng lại không ngờ nghe được tập đoàn Đế Vương Triệu Thị của Triệu Húc Hàn. Chuyện này thực sự làm cô hơi sốc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi