ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Cố Du Du trợn mắt  nhìn cô nói: “Tiểu Nguyệt, giờ mà cô vẫn tin mấy chuyện này à?”

“Sao lại không tin. Tôi đây không phải là ví dụ thực tế sao? Không đưa thông tin sai lệch, không đưa ra nhận xét chủ quan, kiên trì đứng về phía chính nghĩa. Cô xem, ông trời đâu có bạc đãi tôi, cho tôi gặp được tin tức lớn là vụ tai nạn ô tô trên cầu Giang Sơn, còn cứu được người nữa chứ.”

Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến chuyện lần thay đổi này cứu được Trương Cầm, trong lòng cũng cảm thấy thanh thản thoải mái.

Cố Du Du có chút nghi ngờ nhìn cô, hồi lâu sau mới cười nói: “Được được được. Sau này tôi sẽ chú ý. Nhưng mà Tiểu Nguyệt, cô có tin tức nhớ chia sẻ cho tôi với nhé!” Nói rồi cô ta bày rab vẻ mặt cầu xin.

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy có chút đau đầu, lập tức nói: “Mọi người đều là đồng nghiệp. Nếu có tin tức tôi sẽ kêu cô.”

“Thật sao. Thế thì tốt quá, cảm ơn cô nhé. Vậy tôi tự ra ngoài đi dạo đây, nhiều khi gặp được tin tức lớn thì sao!”

Đối với Kỷ Hi Nguyệt mà nói, Cố Du Du mặc dù là một người không có nhân phẩm, không có giới hạn đạo đức, nhưng quả thực là một người rất nổ lực trong công việc. Về điểm này thì cô rất tán thành, chứ đâu như vài người từ sáng tới tối lười biếng vô tích sự mà còn ngồi chỉ tay năm ngón sai khiến người khác như ông lớn.

So sánh mới thấy, cô đúng là tán thưởng Cố Du Du hơn, hy vọng là cô ta không tự tìm đường chết.

Một ngày trôi qua nhanh chóng với đủ loại chuyện vặt vãnh. Buổi chiều Kỷ Hi Nguyệt cũng ra ngoài nhưng không kiếm được tin tức gì có giá trị. Song cô cũng không lo lắng, trong đầu cô có rất nhiều tin tức năm năm sau này.

Buổi tối về nhà nhìn thấy Triệu Hàn Húc đã có mặt. Cô nhớ tới chuyện Cố Du Du nói với cô lúc sáng, cô lân la đến ngồi bên cạnh anh.

“Anh Hàn, tôi muốn hỏi anh một chuyện.’

Triệu Húc Hàn đầu cũng không thèm ngầng, từ trong miệng nhả ra một chữ cộc lốc, “Nói!”

“À thì, đài truyền hình Cảng Long với Hương Thành có phải là anh thu mua không?” Kỷ Hi Nguyệt quan sát biểu cảm của anh.

Triệu Húc Hàn đang còn xem văn kiện vội ngẩng đầu lên, sau đó xoay qua nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

Trong đôi mắt to tròn của  Kỷ Hi Nguyệt đều là vẻ tò mò.

“Không rõ. Nhưng chắc là vậy.” Triệu Húc Hàn đáp lại sáu chữ.

“Hả, cái gì gọi là ‘Không rõ, nhưng chắc là vậy’?” Kỷ Hi Nguyệt mơ hồ nhìn anh.

Triệu Húc Hàn khẽ nhíu mày  nói: “Đây là thu mua nhỏ lẻ, không cần tôi phải đích thân ra mặt.”

“…!”

Chết tiệt, đây là thu mua nhỏ lẻ? Có tiền thì có thể tùy hứng như vậy sao?

Kỷ Hi Nguyệt nhất thời cảm thấy, sự nghèo khổ đã hạn chế trí tưởng tượng của cô.

Rốt cuộc cô đã gặp được một người đàn ông như thế nào vậy!

Cô thực sự càng ngày càng tò mò về Triệu Húc Hàn.

“Nếu em muốn biết, tôi có thể giúp em hỏi thăm một chút.” Triệu Húc Hàn thấy vẻ mặt Kỷ Hi Nguyệt đang kinh ngạc thì tốt bụng nói.

Kỷ Hi Nguyệt hồi hồn: “Không sao không sao. Thực ra cũng không quan tâm cho lắm. Dù sao tôi cũng chỉ là một nhân viên nhỏ bé, ông chủ có là ai cũng không liên quan tới tôi.”

Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu, không đáp lại.

Kỷ Hi Nguyệt không rời đi mà ngồi bên cạnh anh làm tổ, ngước đầu nhìn lên trần nhà không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Khóe miệng Triệu Húc Hàn hơi nhếch lên, anh cũng không lên tiếng, tiếp tục công việc của mình.

Chỉ là sắc mặt anh đã lạnh đi. Là ai đã tiết lộ tin tức?

Triệu gia đông người như vậy, chuyện lớn như này quả thực cũng khó che giấu, huống hồ người phụ nữ nhỏ bé này còn là một phóng viên, chỉ cần hơi tò mò một chút, đào bới một chút là có thể biết được mấy vị giám đốc cấp cao đều là người của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi