ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Nhân viên kiểm soát chất lượng đang cầm ống nghiệm cười giễu cợt: “Chẳng lẽ tôi kiểm tra đo lường sai hay gì?” Nói rồi anh ấy xoay người lại, “Niêm phòng toàn bộ nơi này lại, đồng thời thông báo cho phòng truy nã tội phạm m.a tú.y, trong này có lẽ là một ổ m.a tú.y đấy!”

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Làm sao có thể!” Tô Hào Quân trố mắt không dám tin, biểu cảm như đang nhìn thấy quỷ.

Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày, nhìn biểu cảm của anh ta thật sự muốn tin là anh ta không biết gì thật.

Nhân viên cảnh sát của đội trưởng Biên lập tức báo cáo tình hình. Ngay sau đó, hơn mười mấy xe cảnh sát chạy đến, cả nhân viên cảnh sát của phòng truy nã tội phạm m.a tú.y cũng có mặt, nhưng không thấy trưởng phòng Kim đâu.

Kỷ Hi Nguyệt tranh thủ chụp ảnh và quay phim, sắp xếp chi tiết từng tin tức rồi tung ra ngoài.

Lần này có một chuyện mà cô không ngờ được là công ty thủy hải sản của Tô Tình lại bị nghi ngờ là buôn lậu m.a tú.y, mặc dù chưa tìm được vật chứng m.a tú.y, nhưng rất nhiều chỗ trong thùng hàng về từ đường biển về đều phát hiện có cặn đá.

Nồng độ dưới đáy hộp còn rất đậm đặc. Lần này xem ra Tô Tình đã gặp hạn, tài khoản chắc chắn sẽ bị điều tra.

Chỉ cần vụ án này ầm ĩ, trưởng phòng Kim có muốn lấy tay che trời cũng không được. Nhưng trên lý thuyết, Tô Tình và ông ta đã ly hôn năm năm, nên hai người này hoàn toàn không có quan hệ gì với nhau.

Song Kỷ Hi Nguyệt tin rằng hai người này chỉ đang ly hôn giả, nếu không thì một người phụ nữ như Tô Tình làm sao dám liên can đến bọn buôn lậu m.a tú.y, biến công ty kinh doanh thủy sản của mình thành nơi vận chuyển m.a tú.y được?

Kỷ Hi Nguyệt về đến khu dân cư Phong Nhã là đã một giờ sáng, quả thực để theo sát vụ án này là chuyện không hề đơn giản, chưa kể đây còn là một vụ án băng  nhóm có sức ảnh hưởng rất lớn.

Song Kỷ Hi Nguyệt vẫn vô cùng vui mừng, vì cuối cùng đã có một bước tiến đáng kể, cộng thêm ba vị đội trưởng đều rất coi trọng chuyện này, nên cô không tin là bọn họ sẽ không điều tra được gì.

La Hi cũng rất hưng phấn. Anh ấy rất ít khi tham gia vào mấy chuyện như vậy, nhưng từ khi đi theo Kỷ Hi Nguyệt lại gặp đủ chuyện thú vị. Hơn nữa, càng ngày anh ấy càng cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt là một người phụ nữ rất thần kỳ.

Trực giác của cô đáng sợ đến cực điểm.

Sáng hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt vẫn dậy huấn luyện bình thường, chỉ là hơi trễ giờ đi làm một chút. Đợi cô huấn luyện xong là đã chín giờ, ăn sáng xong xuôi, Triệu Húc Hàn đã ra khỏi nhà.

Thím Lý kể với cô là cậu chủ đã xem tin tức, nói cô làm rất tốt, nhưng phải chú ý an toàn, bọn buôn lậu m.a tú.y mà bị dồn ép vào đường cùng thì chuyện gì cũng làm ra được.

Kỷ Hi Nguyệt dĩ nhiên biết điều đó. Dùng xong bữa sáng, cô đến đài truyền hình Cảng Long.

Vừa vào đến văn phòng, mọi người đã nhất loạt vỗ tay.

Kỷ Hi Nguyệt có chút kinh ngạc: “Chuyện gì đấy?”

“Vương Nguyệt, cô đúng là vừa dũng cảm lại còn tận tâm, rạng sáng rồi mà vẫn theo sát để đưa tin, đáng là tấm gương cho chúng tôi học hỏi.” Anh Hâm nói.

Cố Du Du nói: “Tiểu Nguyệt, cô phải cẩn thận đấy. Tôi thấy nhiều xe cảnh sát như vậy là đã sợ rồi.”

Mọi người cũng nhao nhao dặn Kỷ Hi Nguyệt nhớ cẩn thận, vì các phóng viên đưa tin về những vụ án ác tính có khả năng bị trả thù rất cao.

Liễu Đông pha cho Kỷ Hi Nguyệt một ly cà phê: “Chị Nguyệt, chị đúng là liều mạng thật. Đợi mai mốt thể lực của tôi tốt lên, tôi cũng muốn tham gia mấy vụ án như vậy.”

“Vậy thì cậu phải cố gắng luyện tập cho nhiều vào, tối thiểu là phải hạ được hai người mới có thể tự tin được.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

Liễu Đông khẽ gật đầu: “Tôi sẽ cố. Chị chính là tấm gương để tôi học hỏi, vì mục tiêu của tôi là cũng muốn trở thành phóng viên kim bài của bộ phận tin tức.”

“Vậy chúng ta cùng nhau cố gắng nhé.” Kỷ Hi Nguyệt vươn tay ra, đập tay với cậu một cái. Mọi người đều bật cười khi nhìn thấy cảnh này, còn chọc Liễu Đông, làm cho Liễu Đông càng thêm kiên quyết với mục tiêu của mình.

Di động của Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên vang lên, cô nhìn thấy cuộc gọi của Ngô Phương Châu thì lập tức nhận máy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi