ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Kỷ Hi Nguyệt lại cười khổ, cô quả thực vẫn chưa hiểu được, cái gì mà nhịp điệu thiên nhiên, thiên nhiên thì làm gì có nhịp điệu?

“Nói suông thì chắc chắn sẽ rất khó hiểu. Thế này đi, sáng mai anh sẽ bắt đầu dạy em đánh Thái Cực Quyền, học phương pháp hít vào thở ra, lâu dần, em sẽ chân chính cảm nhận được cách hít vào và thở ra là dung hòa giữa trời và đất, nó sẽ khiến cơ thể em càng thêm thư thái và nhẹ nhõm, làm việc cũng không thấy mệt mỏi nữa.”

Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu: “Được được được, nói vậy đi cho nhanh, nói cao siêu quá em nghe không hiểu. Anh Hàn cứ dạy em trước, biết đâu em có thiên phú vừa học đã hiểu thì sao, haha.”

Triệu Húc Hàn khinh thường cô: “Người có thể tu luyện ra khí công đã ít nay còn ít hơn. Chuyện này cần phải có tài năng thiên phú, nếu không, xác suất thành công trong một vạn người bình thường là không có nổi ai.”

“Cái gì? Ít thế cơ á? Vậy, vậy nếu em không có tài năng thì sẽ không bao giờ nhanh được như anh và La Hi sao?” Kỷ Hi Nguyệt thảng thốt.

“Em tưởng ở đâu cũng thấy được người có thân thủ như anh, La Hi hay Long Bân à?” Triệu Húc Hàn thật muốn gõ đầu cô.

Kỷ Hi Nguyệt cười khan: “Nói cũng phải nhỉ. Thế mà em lại được nhìn thấy cả ba, còn tưởng đâu chỉ cần luyện tập là sẽ được nữa chứ!”

“Đấy là bởi vì em là người của anh.” Triệu Húc Hàn nói, “Nên mới gặp được người như vậy, chứ người bình thường làm gì gặp được?”

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật giật: “Haiz, vậy mà chơi với Triệu Vân Sâm ba năm chẳng thấy bên cạnh cậu ta có người nào lợi hại. Thế còn những người như Tiêu Ân thì sao? Em cảm thấy anh ta cũng rất lợi hại mà?”

“Bọn họ chỉ giỏi trong việc huấn luyện chuyên sâu các kỹ năng và thể lực thôi. Em cứ nghĩ đi, một người học đánh đấm mười năm và một người chỉ mới học một năm, ai sẽ lợi hại hơn?”

Triệu Húc Hàn giải thích.

“Nói cũng đúng, bọn họ dầu gì cũng được huấn luyện từ nhỏ, thảo nào so với các vệ sĩ bình thường lợi hại hơn rất nhiều.” Kỷ Hi Nguyệt đã hiểu ra.

Triệu Húc Hàn nói: “Người của hệ thống Triệu gia thông thường đều phải trải qua huấn luyện, nhưng trong năm năm đầu tiên, hầu như tất cả đều được huấn luyện chuyên sâu, so với phần huấn luyện chung thì khắc nghiệt và đòi hỏi hơn rất nhiều. Hệ thống vệ sĩ của Triệu gia cũng được xem là một doanh nghiệp đẳng cấp trên thế giới.”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó kinh ngạc nói: “Anh Hàn, anh vừa nói gì cơ? Kinh doanh vệ sĩ? Triệu gia có kinh doanh vệ sĩ?”

“Ừm, vệ sĩ của Triệu gia được thuê mướn không ít, giá cả cũng rất đắt đỏ, phải là người giàu có hoặc nhân vật quan trọng mới đủ tư cách để thuê mướn.” Triệu Húc Hàn nói.

Kỷ Hi Nguyệt quay đầu nhìn khuôn mặt không góc chết của Triệu Húc Hàn: “Anh Hàn, hạng mục kinh doanh này có chút đáng sợ nhỉ.”

“Ừm.” Triệu Húc Hàn tỉnh rụi đáp một chữ.

“Anh biết em nói đáng sợ cái gì không?” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường.

Triệu Húc Hàn đáp: “Bởi vì nó cho thấy Triệu gia có thể thâm nhập được nhiều nơi và kiểm soát được rất nhiều thứ.”

Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu: “Hehe, anh Hàn hiểu em thật.”

Đúng là cô đã nghĩ như vậy. Thảo nào Triệu gia ở nước ngoài lại có nhiều khu vực đến thế, còn toàn là đám người hô mưa gọi gió, nếu không có át chủ bài thì làm gì thành công được? Người ta thường nói là rồng mạnh cũng không trấn áp được rắn độc mà.

Triệu Thị có thể tồn tại trên nhiều khu vực, công việc kinh doanh lớn mạnh, một phần cũng là nhờ vào thành tích của đội ngũ vệ sĩ thuộc hệ thống Triệu gia.

“Được rồi, giờ chuyển sang massage phần lưng.” Triệu Húc Hàn nói với Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt oh một tiếng, vội vàng kéo hai dây áo xuống, nháy mắt lộ ra tấm lưng đẹp đẽ và mịn màng khiến cho ánh mắt của Triệu Húc Hàn càng thêm u ám.

Anh vươn tay xoa bóp phần lưng cho cô, Kỷ Hi Nguyệt được thoải mái, miệng phát ra tiếng nỉ non, làm cho thân thể Triệu Húc Hàn bất chợt cứng nhắc.

Hay là đêm nay trị bệnh nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi