ĐỘC CHIẾM VỢ TRƯỚC: HÀN THIẾU, SỦNG TẬN TRỜI

Tiêu Ân thấy cô thấp thỏm bất an, vội vàng nói: “Đại tiểu thư, cũng không quá tệ như cô nghĩ đâu. Bản thân cậu chủ đã có dự tính cả rồi. Huống hồ, lúc cậu chủ còn tại vị đã kiếm được bao nhiêu tiền cho người ta, lỡ như cậu chủ không thể làm tiếp vị trí chủ nhân của Triệu gia, ai sẽ là người tiếp quản vấn đề này? Hoặc là nếu người đó không kiếm được tiền thì sao? Chỉ e là chủ nhân mới có lên cũng sẽ bị buộc tội phế truất mà thôi.”

“Ồ? Còn có chuyện này nữa cơ à? Tôi nghe nói chủ nhân của Triệu gia phải là con cháu trực hệ của Triệu gia, cũng tức là con cháu của ông cụ Triệu, đúng không?’ Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Tiêu Ân gật đầu: “Đúng vậy, đây là quy tắc. Ông cụ Triệu có ba người con trai, Triệu Nhất Gia thì chắc chắn không được rồi, nhưng ông ta có Triệu Vân Sâm. Còn Triệu Nhị Gia thì có hai trai một gái, nhưng cả ba đều hơi chậm chạp. Và tất nhiên cậu chủ đã cân nhắc đến việc này. Người duy nhất có hy vọng tiếp quản là Triệu Vân Sâm, nhưng cô cũng biết đức hạnh của thiếu gia Vân Sâm rồi đấy, làm sao có khả năng được? Triệu gia đâu phải ai cũng mù quáng.”

Kỷ Hi Nguyệt liên tục gật đầu, trong lòng cũng có chút dễ chịu.

“Đương nhiên cũng có chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như Triệu Vân Sâm cưới Úy Mẫn nhi chẳng hạn, chuyện này đối với lợi ích của Triệu gia cực kỳ cao.” Tiêu Ân nói.

Mắt Kỷ Hi Nguyệt nhất thời sáng lên: “Triệu Vân Sâm sẽ không cưới Úy Mẫn Nhi đâu, đó không phải là mẫu người cậu ta thích.”

“Đại tiểu thư, thích hay không thích không quan trọng, quan trọng là vị trí chủ nhân sẽ mang lại lợi ích to lớn cho Triệu Nhất Gia!” Tiêu Ân đảo mắt xem thường.

“Vậy giết đại Triệu Vân Sâm đi cho xong! Làm một mẻ khỏe cả đời!” Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói.

Tiêu Ân khẽ gật gù: “Ý kiến hay đấy, nhưng ai sẽ làm chuyện này? Vì làm chuyện này chẳng khác gì đang khiêu chiến với toàn bộ Triệu gia.”

Kỷ Hi Nguyệt mếu máo: “Tôi nói giỡn thôi mà Tiêu Ân, anh tưởng vô duyên vô cớ giết người thật đấy à?”

Tiêu Ân cũng không khỏi mếu máo cười khổ.

“Tiêu Ân, vậy anh nghĩ có cách nào giúp anh Hàn được không?” Kỷ Hi Nguyệt rối rắm nói.

“Đại tiểu thư, cô đừng lo lắng, cậu chủ không yếu đuối như cô nghĩ đâu. Tôi thấy anh ấy không bận tâm mấy đến chuyện này, xem ra là đã có kế sách đối phó rồi.” Tiêu Ân an ủi Kỷ Hi Nguyệt.

“Cách tốt nhất là cưới Úy Mẫn Nhi.” Kỷ Hi Nguyệt dẩu môi.

“Không đâu, cậu chủ sẽ không phụ lòng cô, yên tâm đi.” Tiêu Ân nói.

Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Nhưng tôi không thể ích kỷ mà hại anh ấy khổ sở như vậy được?”

“Đại tiểu thư, cô nghĩ như vậy là không đúng rồi. Tôi cảm thấy cô ở bên cạnh cậu chủ mới là cách tốt nhất đối với anh ấy. Nếu cô rời xa, đó mới thực sự hại chết anh ấy. Vì thế cô phải cố gắng lên. Tôi không muốn Úy Mẫn Nhi trở thành chủ mẫu của chúng tôi đâu.”

Tiêu Ân rất thích Kỷ Hi Nguyệt, một vị chủ mẫu gần gũi hòa đồng với mọi người như vậy biết tìm đâu ra.

Úy Mẫn Nhi tính đến bây giờ còn không nói chuyện với anh ta quá ba câu, dáng vẻ giống hệt như một vị nữ vương, ánh mắt nhìn anh ta lúc nào cũng lạnh lùng và khinh miệt. Trong mắt cô ta, những người vệ sĩ hoặc quản gia như bọn họ chẳng khác gì nô lệ.

Vì vậy anh ta mới hy vọng cậu chủ cưới một người như Kỷ Hi Nguyệt.

Đây cũng là chuyện mà trong nhóm chat riêng của anh ta, lão Khôi và thím Lý từng nói, rằng mọi người đều thích Kỷ Hi Nguyệt sẽ làm chủ mẫu của Triệu gia.

Đương nhiên là trừ Vô Cốt ra, nhưng trong nhóm chat của bọn họ cũng không có Vô Cốt, đề phòng cô ta đi mách lại.

Mặc dù Vô Cốt là tiểu sư muội của bọn họ, nhưng tâm lý của cô ta đã méo mó, cho nên bọn họ cũng tránh nói chuyện trước mặt cô ta. Vì Triệu gia có một quy tắc rất nghiêm khắc, đó là không thể tùy tiện thảo luận chuyện của chủ nhân.

Kỷ Hi Nguyệt nghiền ngẫm lời nói của Tiêu Ân, sau đó khã gật đầu: “Nếu tôi đổi lại là anh Hàn, biết anh ấy muốn rời khỏi tôi để thành toàn cho tôi, tôi cũng sẽ đau khổ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi